MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 437

MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI

KHÔNG QUÊN

Vô Xứ Khả Đào

dtv-ebook.com

Chương 10-4: Mình em phiêu bạt 4

Edit: Sa Máy bay hạ cánh, cửa máy bay vừa mở ra liền có một đội y bác

sĩ xông vào, nhanh chóng đặt Thẩm Khâm Tuyển lên băng ca, hỏi: “Cần
phải có chữ ký, người nhà đâu?” Tất cả mọi người đều nhìn tôi. “Tôi chỉ là
bạn thôi.” Tôi chần chờ, “Nhưng tôi có thể liên lạc với người nhà của anh
ấy.” “Vậy mời cô đi theo chúng tôi.” Y tá nói một cách dứt khoát, “Những
người còn lại phải đo nhiệt độ, điền xong thông tin liên lạc thì mới có thể
xuống máy bay.” Lão Vương ngậm nhiệt kế, vẫy tay với tôi, “Em đi đi!
Nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Thẩm, có gì thì gọi điện.” Chiếc xe cấp cứu hú
còi chạy quanh thành phố quen thuộc. Thẩm Khâm Tuyển nằm đó, yếu ớt,
đường nét khuôn mặt đẹp đẽ đầy góc cạnh, nhưng không thấy sức động
hoặc kìm nén như thường ngày nữa, thậm chí tôi còn không biết anh có còn
sống không. Tôi dè dặt đặt tay dưới mũi anh, không ngờ anh choàng tỉnh,
nắm cổ tay tôi rồi lại nhắm mắt, nói nhỏ: “Anh còn sống.” “Sống là tốt rồi.”
Anh yếu ớt mở mắt ra, “Đừng nói cho ông nội biết vội.” “Ừm.” “Em sẽ…
chăm sóc anh chứ?” Anh ngập ngừng. “Em phải chăm sóc anh cách ly.”
“Tốt quá.” Anh cười như trẻ con, đôi lông mi dài lúc mở lúc đóng, cuối
cùng cũng yên tâm nhắm lại. Đến bệnh viện, Thẩm Khâm Tuyển lập tức
được đưa vào phòng cách ly. Chờ kiểm tra một loạt xong thì đã là rạng
sáng, xác định anh bị sốt rét. Tôi kiểm tra phần mình xong thì về phòng
bệnh. Bác sĩ nói đơn giản bệnh tình của anh cho tôi biết, anh mắc bệnh sốt
rét ác tính gây suy thận cấp, viêm cơ tim cấp… toàn những thuật ngữ làm
tôi kinh hồn bạt vía. Trong phòng bệnh, bệnh tình đang ở giai đoạn lạnh,
anh run lẩy bẩy, mặt xanh mét, tôi còn nghe thấy tiếng hai hàm răng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.