MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 62

Tôi vốn tưởng khoảng cách của hai thành phố không quá xa nên không

cần đặt vé trước, nào biết gần tới Xuân vận nên dù đoạn đường có ngắn cỡ
nào cũng đã bán sạch vé xe lửa. Thời tiết ngày càng lạnh, vừa có mưa vừa
có tuyết vừa đóng băng, tôi lại hiếm khi đi xe khách đường dài, nhìn tình
hình này có lẽ phải ở thành phố Sở thêm hai ngày.

Trong dòng người tấp nập qua lại, tôi gọi điện thoại cho Lão Đại, mặt

chau mày ủ: “Lão Đại, em không về được.”

Lão Đại đang vui vẻ hớn hở chuẩn bị lên máy bay về nhà đón tết, nghe

xong tình huống của tôi thì tỏ vẻ thông cảm: “Tại em không có kinh
nghiệm thôi, lẽ ra phải mua vé trước chứ! Hay là như vầy, em đừng về công
ty nữa, cứ trực tiếp nghỉ lễ đi.”

Tôi khóc không ra nước mắt. Lão Đại, em về được mới có thể trực tiếp

nghỉ lễ chứ!

Sau khi cúp điện thoại, tôi bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ.

Có gì đâu, cùng lắm thì ở đây đón giao thừa, dù sao thì thành phố nào

cũng vắng tanh trong dịp tết cả thôi, khách sạn công ty đặt phòng còn đạt
chất lượng năm sao nữa! Chỉ tiếc là không mang theo máy ảnh…

Trên đường đâu đâu cũng là vũng nước do băng tan, tóc tai ướt đẫm, đôi

giày cũng bị thấm nước một nửa, lúc tôi trở về khách sạn thì trời đã tối. Về
phòng, chỉnh điều hòa lên nhiệt độ cao nhất, quăng giày rồi đi tắm.

Đến khi da đầu ngón tay bị nhăn lại, toàn thân nóng hôi hổi, tôi mới

bước ra khỏi phòng tắm, sức cùng lực kiệt ngã xuống giường.

Thật ra trong lòng tôi cũng không khó chịu lắm. Hồi còn đi học, trong ký

túc xá chỉ có một mình tôi ở lại trường đón tết. Đêm giao thừa, những ai ở
lại trường đều được mời tới nhà ăn. Đa số sinh viên ở lại trường là vì không
mua được vé xe lửa, cũng có người vì gia cảnh khó khăn nên không về,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.