MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 70

Thật lâu sau, khi đã bình tĩnh lại, tôi bỗng nhiên ý thức được ai đang ôm

mình nên vội vã vươn tay, dùng sức tách hai người ra.

Anh buông tôi ra, một tay nâng cằm tôi, thấp giọng hỏi: “Có sao không?”

Tôi liếc mắt thấy bên trái xe bị va vào hộ lan trên đường cao tốc, không

cần nghĩ cũng biết anh vừa thắng xe gấp, suýt nữa là xảy ra tai nạn. Tôi tái
mặt: “Anh lái xe kiểu gì thế?”

Mặt anh sa sầm nhưng không có vẻ như đang tức giận, chỉ giải thích:

“Vừa nãy có con gì đó đột ngột lao ra đường, tôi né nó nhưng mặt đường bị
đóng băng…”

“Thế mà anh còn hỏi tôi có sao không à?” Tôi không muốn nghe gì cả,

“Tôi ghét ô tô! Và càng ghét khi phải đi đường dài bằng ô tô vào đêm
khuya!”

Mặt anh càng đen hơn, khởi động máy rồi cho xe quay lại làn đường.

Trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ đèn pha của ô tô chiếu đến

những nơi tối tăm nhất, giống như ánh sáng nơi đường hầm. Tôi vô thức
cắn móng tay, vừa nãy thì không sao, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ toàn
thân lại run lên. Tôi rất sợ.

Anh lái xe, không hề nhìn tôi: “Sẽ ra khỏi đường cao tốc nhanh thôi.”

Tôi nhìn đồng hồ, kêu lên một tiếng, “Hơn bốn giờ rồi cơ á?”

Anh có vẻ hơi mệt, xoa mi tâm rồi lấy ly cà phê đã lạnh ngắt hớp một

ngụm.

“Này anh!” Tôi chợt nhớ đến một chuyện, nói to, “Không phải là anh

vừa xuống máy bay đã lập tức lái xe đón tôi rồi đi tới giờ này chứ?”

Anh liếc tôi một cái: “Biết tôi chịu khổ rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.