MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 84

Hai tay anh che tai tôi, còn tôi thì ngẩng đầu, nhìn viên pháo càng lúc

càng phóng lên cao, nổ tung trên không rồi lại nặng nề rơi xuống. Theo
đường bay của pháo, tôi thấy anh đang chăm chú nhìn tôi, trong đôi mắt
màu hổ phách ấy chỉ in hình bóng tôi. Vẻ mặt tôi ngơ ngác, không biết vì
quá lạnh hay quá hưng phấn mà gò má tôi đỏ bừng.

Rõ ràng không có sao, cũng chẳng có trăng, nhưng tôi thấy đôi mắt anh

như phát sáng, đẹp đến mức khiến lòng người tan chảy. Tôi cứ chìm đắm
trong ánh mắt ấy, chỉ chốc lát sau, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên mi tâm của tôi.

Tôi kinh ngạc, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra, nó diễn ra quá

nhanh, cứ như ngôi sao băng xẹt qua, đến khi tôi kịp phản ứng thì anh đã
buông tôi ra, nói nhỏ: “Trẻ con ham chơi thường gặp chuyện không may.
Em đứng một bên xem đi.”

Anh lượm dép về, đặt dưới chân tôi. Tôi như mất cảm giác, một lát sau

mới nói: “Anh có ý gì?”

Anh nhìn tôi, vẻ mặt vô cảm như thường ngày: “Chẳng có ý gì cả.”

Tôi cắn môi nhìn anh, rất muốn khóc: “Anh nói chỉ là đóng kịch!”

Chỉ là đóng kịch thôi! Tại sao anh lại hôn tôi!

Anh vẫn nhìn tôi, nói với vẻ không thèm để ý: “Cô nhóc, em nghĩ nhiều

rồi.”

Là tôi nghĩ nhiều… Nhưng tại sao anh lại làm thế? Tại sao anh khiến tôi

phải nghĩ nhiều?

Tôi cứ đứng nhìn anh, còn anh thì kéo tôi lên phía trước, quay về phía

bầu trời rồi lại vòng ra sau lưng tôi, giơ hai tay che kín tai tôi, nói nhẹ:
“Xem đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.