này không là sự chứng thực sau cùng, không tìm kiếm sự cứu vãn những sai
lầm lịch sử, mà trái lại là khởi đầu sự thanh toán những dằn vặt thời đại và
mong ước hiện thực hóa một trật tự sống vĩnh cửu.
Có thể định nghĩa như sau: mọi thứ khác chỉ là lí thuyết, chỉ hai tác phẩm
này là hiện thực.
Có thể nói, sự nổ bùng lớn về số lượng của các lí thuyết là thử nghiệm
mạnh mẽ một hiện sinh chính trị (ksatrija) xuất phát từ khoảnh khắc của lịch
sử, và nó chỉ tồn tại trong cái khung và trong khí thế của thời gian lịch sử.
Chỉ cuốn sách của giáo sĩ Do Thái và của thiền sư Nhật Bản mang khuynh
hướng brahman (tinh thần đích thực), hay nói một cách khác: đây là tác
phẩm của con người không bị quy định bởi các nỗi dằn vặt, mà biết thật sự
cái gì đang xảy ra và cần phải làm gì.
Hiện sinh chính trị (lịch sử) trong mọi trường hợp đều bị chi phối bởi một
dằn vặt lịch sử nào đấy, luôn thực dụng, hoặc thiếu hẳn một nhận thức tổng
hợp lâu dài, phần lớn mang ý đồ che giấu có ý thức, đặt tên cho cách giải
quyết mang tính thực hành cụ thể nhất là Sự Thật.
Chúng ta đều biết, sự sống của con người là cái toàn bộ, trong đó trật tự
chỉ được tạo ra sau nhận thức về các nhân tố cơ bản. Những sự việc đang
xảy ra là do tác động của nhận thức cơ bản của con người.
Trong thời gian (gọi là) lịch sử không có sự giải quyết; các lí thuyết của
thời lịch sử đều bị phá vỡ theo không-thời gian, phần lớn ngay trong giây
phút người ta nghĩ ra nó, nó đã mất hiệu lực.
Còn hiện sinh brahman chỉ bắt đầu xảy ra bằng việc thanh toán những
dằn vặt lịch sử, và xây dựng một nền tảng cơ bản, độc lập với đam mê, độc
lập với quốc gia, dân tộc, độc lập với thời đại, đẳng cấp, tôn giáo, văn minh,
và hiện sinh nầy đối vối nhân loại chỉ duy nhất có một.
Đấy là cái cần đặt tên là: status absolutus, hay nói một cách khác đấy là
nền tảng cơ bản mang tính người.
Điểm đầu tiên