MỘT GIỌT TỪ SỰ ĐỌA ĐÀY - Trang 184

mình trong nỗi đau đớn của nó, cơn giận của Thượng Đế, ngọn lửa của các
vực thẳm. Sự chịu đựng cay đắng và vô vọng.

Nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi. Trí tưởng tượng: mi không tìm thấy gì

khác, ngoài chính bản thân mi, thế là mi ăn thịt chính bản thân. Sự tham
lam, sự xúc phạm, sự sỉ nhục, sự ghen tị, thuốc độc, sự căm thù, sự dối trá
và nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi. Thùng chứa những nỗi khủng khiếp lật
nhào và những khủng khiếp tối tăm cứ thế trút xuống, trút xuống hố sâu.

Vẫn còn tốt nhất là tôi cháy. Vì ít nhất còn hơi nóng. Vậy mà tôi vẫn luôn

rét cóng. Bởi vì lửa lạnh âm hai trăm bảy mươi hai độ. Suốt trong cả một
năm tối tăm đó tôi biết có bàn tay của Thượng Đế. Trong sự giận giữ của
ngài, Das enveckte Grimm. Khi lửa bùng cháy trong nước.

Tôi nhận ra. Đây là nó. Trong suốt một năm trờỉ tôi vỡ đầu nghĩ cách làm

thế nào để đi trốn. Trốn được thì tốt. Trốn đi đâu đấy mà người ta tìm không
ra. Ai? Tất nhiên, giá lúc đó tôi biết đặt câu hỏi như thế. Trốn đi. Đường
ngầm hầm sắt, sâu tám mươi mét trong núi. Hầm đá. Không đủ an toàn. Biết
đâu. Biết đâu bom rơi vào đường ngầm, hầm vỡ, chết ngạt, hay chết đói.
Biết đâu. Tôi run rẩy. Không có nơi an toàn? Không thể đi trốn.

Tôi tích góp một cách mất trí, chủ yếu là thực phẩm, giấu dưới các giá,

đằng sau các cuốn sách, đường, hoa quả đóng chai, đồ hộp, tôi cất giấu bột
và mật ong. Tôi tích lũy xà phòng và kem cạo râu. Những miếng giẻ. Giấy
báo. Bút. Mực. Tiền. Bánh mì khô. Tôi ăn ít, gần như nhịn đói. Xây một cái
kho và trốn vào đó. Trốn. Đi đâu?

Tôi trầm ngâm, nếu ở Borneo bắn nhau, tôi lo cho cái đầu của mình. Rõ

ràng không phải họ bắn tôi. Cũng như không phải họ rải bom lên đầu tôi.
Nhưng tôi nhìn thấy toàn bộ sự tấn công được dàn dựng để chống lại mình.
Nếu thấy trên phố một xác chết, tôi tin rằng kẻ nằm xuống tiếp theo sẽ là
mình. Hèn nhát, tôi nói. Tôi biết mình là như thế, nhưng tôi không hề nghĩ
đến sự xấu hổ.

Tôi cầu nguyện một cách quằn quại, cùng lúc tôi cũng biết ông Trời

không bao giờ đến với sự quằn quại, không bao giờ mở lòng và sẽ không
bao giờ. Trời không cho sự bình yên, cái Trời cho là sức mạnh để chịu đựng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.