MỘT GIỌT TỪ SỰ ĐỌA ĐÀY - Trang 209

tưởng như phi sự kiện đôi lúc lí thú hơn cả trăm cuộc phiêu lưu. Bí ẩn của
các số phận đơn độc đôi khi lớn hơn cả của những người như Caesar.

Có lẽ tất cả phụ thuộc vào việc ai đạt tới cái gì. Burton phiêu lưu trong địa

ngục, nhìn thấy Quái Vật Buồn, và quay trở lại trái đất. Ai có thể từ đó quay
về, kẻ đó không thể khác ngoài trở thành một kẻ hết sức lặng lẽ. Người ta
mời y sự giàu sang, tiền, quyền lực, sự hưởng thụ, tiêu khiển - y cảm ơn,
nhưng không nhận gì hết. Ai có thể cho y cái gì cao hơn thứ y đã nhận từ số
phận? Có thể có một giá trị nào lớn hơn cái giá trị mà con người đã sống trải
qua?

Đi qua bảy cổng địa ngục, cần phải để lại bên cạnh thần Istar tất cả: vàng,

quyền lực, sắc đẹp, tri thức, kỉ niệm. Con người không giữ lại cái gì khác
ngoài bản thân mình, rồi sau cùng cái đó cũng đánh mất nốt, có thể lắm. Ai
mà biết được? Sự phân vân này chính là nó: nỗi u sầu.

Nhưng khi con người từ thế giới bên kia quay trở về, như kẻ từng nếm trải

tất cả những gì đã có ở nơi ấy, từ lúc ấy con người không bao giờ u buồn
nữa. Từ lúc đó trở đi nó sẽ vô cùng chậm rãi, vô cùng bình thản, vô cùng
yên bình. Nó bắt đầu hiểu triết học của giọt sương: khoảnh khắc trong sạch,
trong suốt, lấp lánh.

Cần tham vọng, sắc đẹp, của cải, danh tiếng? - my leisure would not

permit - sự bình thản không cho phép. Nó chỉ ca hát, như dế. Một dạng của
sự bất tử này mãi bền vững và đẹp đẽ làm sao. I am musing - tôi chiêm
nghiệm trong trạng thái Muse, cuộc đời của tôi mới bình thản và vô hạn làm
sao, như một thi phẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.