MỘT, HAI, BA NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN - Trang 108

- Ông, có thể thế! Nhưng không phải tôi.
- Ông bạn Poirot!... Thế thì, đúng đấy, ông sẽ tiếp tục?
- Tôi tiếp tục!... Cho đến khi chết!
- Đừng có đùa, Poirot!... Nếu vụ này phát triển như sự bắt đầu của nó

cho phép sợ hãi điều đó, không có điều gì bảo rằng người ta sẽ gửi qua bưu
điện cho ông một con nhện sói có nọc độc.

Vừa đặt máy xuống, Poirot tự hỏi tại sao ông đã dùng cái kiểu nói quá

đáng ấy, “cho đến chết” không tương ứng với cái gì cả.

- Có những lúc - ông kết luận - mình hoàn toàn ngu ngốc!
     

- III -

Lá thư đã đến bằng chuyến xe thư buổi chiều.
Nó được đánh máy. Chỉ có chữ ký là viết tay.
Poirot đọc nó hai lần.
Lá thư nói:
Ông Poirot thân mến! Tôi sẽ chịu ơn ông nhiều nếu ông đến gặp tôi

vào ngày mai. Tôi có một nhiệm vụ để giao phó cho ông. Tôi đề nghị với
ông vào mười hai giờ rưỡi trưa tại nhà tôi, ở Chelsea. Nếu chỗ hẹn gặp này
không thích hợp với ông, đề nghị ông gọi điện thoại cho cậu thư ký của tôi
để sắp xếp một chỗ khác. Tôi xin lỗi là đã báo cho ông chậm quá. Kính
chào ông, Alistair Blunt”

Poirot vừa đọc xong lá thư lần thứ hai thì chuông điện thoại réo.
Hercule Poirot đôi khi tự phụ là biết được tính chất của sự trao đổi, chỉ

sau một hồi chuông của máy điện thoại. Lần này, ông đoán rằng đấy là vấn
đề về một việc gì đó quan trọng. Ở đầu kia không phải là bạn ông, và
không thể là nhầm số.

Ông đứng dậy; cầm lấy ống nghe và lễ phép nói:
- Alô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.