MỘT, HAI, BA NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN - Trang 161

Sau khi thở xong - cô ta bắt đầu thấy cần thở - Agnè tiếp tục nói:
- Và chính lúc ấy, tôi đã thấy anh ta! Không phải Alfred, mà là Carter!

Anh ta ở trên các bậc cửa cầu thang. Cầu thang của tầng chúng tôi, ở phía
trên tầng của phòng khám. Anh ta đứng ở đấy, ở giữa các bậc cầu thang,
chờ đợi, vừa nhìn xuống dưới. Chính điều đó về sau này theo tôi đã tỏ ra
càng kỳ cục. Anh ta có vẻ rình mò… và người ta thấy rõ rằng anh ta chỉ
nghĩ tới điều đó.

- Có thể vào lúc mấy giờ?
- Trên dưới mười hai giờ rưỡi, thưa ông. Tôi tự hỏi: “Này! Đúng là

Frank Carter! Với việc đi vắng cả ngày của cô Nevill. Anh ta sẽ hết sức thất
vọng...". Tôi tự hỏi có nên di báo cho anh ta biết không, vì tôi nhận thấy
rằng cái anh Alfred bần tiện ấy đã không nói với anh ta gì cả. Nếu không,
thì anh ta đã không đợi cô ấy ở đấy... Và khi tôi đang tự hỏi điều mà tôi sắp
làm thì kìa, đùng một cái, hình như anh ta vừa quyết định, anh bắt đầu đi
xuống các bậc cầu thang rất nhanh và chuồn vào hành lang dẫn tới phòng
khám. Tôi tự bảo rằng ông chủ không thích điều đó và hẳn là sẽ có cãi lộn
và ngay lúc ấy Emma đã gọi tôi và hỏi tôi định làm gì. Tôi trở về và sau đó,
tôi được biết rằng ông chủ đã tự bắn một phát đạn vào mình. Tất nhiên, tôi
ngao ngán như tất cả mọi người và tôi quên mất điều ấy rồi. Chỉ sau này,
sau khi thanh tra cảnh sát đã đi, tôi đã nói với Emma rằng tôi đã không kể
ra rằng ông Carter đã ở nhà ông chủ. Chị ấy hỏi tôi có phải thật thế không,
tôi đã trình bày tất cả cho chị ấy biết và chị ấy bảo tôi rằng có lẽ tôi phải
nói điều đó ra. Tôi đã trả lời chị ấy rằng tôi thích chờ đợi hơn. Chị ấy bảo
rằng tôi có lý và không cần gây sự buồn phiền cho Frank Carter, nếu người
ta có thể tránh điều đó. Cho nên sau này khi có cuộc điều tra, bởi vì đã
chứng minh rằng ông chủ đã nhầm thuốc và ông ta đã tự sá.t Tất nhiên, vì
ông ta đã nhận thấy điều đó - tôi tự bảo rằng không cần nói gì nữa cả, vì lẽ
điều đó sẽ không ích lợi gì cả. Nhưng sau khi thấy bài báo trên tờ háo hàng
ngày cách đây hai ngày, tôi thấy khó chịu. Và tôi tự bảo: "Nếu đấy là một
trong những người điên ấy, tưởng rằng mọi người hành hạ họ và họ vừa đi
dạo vừa giết người, thế thì dù thế nào đi nữa rất có thể là chính anh ta đã
giết ông chủ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.