MỘT, HAI, BA NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN - Trang 168

- Và? - Poirot nói.
Giọng đòi hỏi, Carter lại nói tiếp.
- Morley ở đấy, nằm dài sõng soài trên sàn nhà. Ông ta đã chết. Đấy là

sự thật, tôi xin thề! Ông ta nằm, đúng như cảnh sát đã thấy. Tôi không
muốn tin vào con mắt cửa tôi nữa. Tôi cúi xuống phía ông ta. Ông ta đã
chết thật rồi và bàn tay đã lạnh. Ông ta có một cái lỗ ở trán với một ít máu
đã đông tụ lại ở xung quanh...

Anh ta nói, giọng tức nghẹn.
- Tôi đã hiểu ngay rằng - anh ta tiếp - tôi rơi vào một hoàn cảnh hết

sức xấu. Người ta sẽ buộc tội giết người cho tôi, đấy là điều chắc. Tôi
không sờ vào cái gì cả, trừ bàn tay của ông ta và cái núm cửa. Bàn tay, điều
đó không sợ, cái núm, tôi đã chùi kỹ hai phía trước khi bỏ đi, và tôi đã
chuồn đi hết sức nhanh khi chưa có ai ở trong phòng lớn cả. Tôi đi ra và tôi
ra xa hết sức nhanh. Không cần nói với ông rằng tôi đã phải có vẻ buồn
cười, ông không tin điều đó!

Sau một lúc im lặng, nhìn chòng chọc vào mắt nhà thám tử, anh ta nói

thêm:

- Tôi thề với ông rằng tôi đã nói sự thực. Ông ta đã chết khi tôi tới.

Ông cần phải tin tôi.

Poirot đứng dậy không có vẻ mỏi mệt.
- Tôi tin anh - ông nói.
Ông đi ra cửa. Frank Carter nhìn ông, hốt hoảng.
- Người ta sẽ treo cổ tôi, nếu người ta biết rằng tôi đã vào trong

phòng? Người ta sẽ treo cổ tôi!

Poirot dừng lại.
- Nói sự thật với tôi, anh đã cứu được tính mạng của anh - ông nói.
- Tôi không nghĩ như ông! Người ta sẽ bảo...
Poirot không để cho anh ta tiếp tục.
- Điều mà anh đã kể cho tôi nghe - ông nói - xác nhận điều mà tôi đã

biết và điều mà tôi đã coi là đúng. Anh có thể tin cậy vào tôi .

Một lát sau, ông đi ra.
Ông không hài lòng một chút nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.