MỘT, HAI, BA NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN - Trang 66

- Cô đã không yêu cầu làm những lời khai ấy trước tòa? - Poirot nói.
Gladys Nevill ngập ngừng một chút trưdrc khi trả lời.
- Không - cuối cùng cô nói - Vì người ta có thể giải thích sai lời khai

của tôi. Tôi biết rằng ông Morley không có thể giết một trong những người
bệnh của ông. Nếu tôi nói điều đó ra, có phải là người ta đã không kết luận
rằng ông ta đã cố ý phạm sai lầm không?

- Rất đúng - Poirot nói.
- Vì vậy mà tôi đến tìm ông, ông Poirot, cảnh sát chính thức có nguy

cơ không hiểu, và cần ai đó biết rằng các sự việc không xảy ra như người ta
nói.

- Cô có lý - Poirot nói - Điều bất hạnh là việc đó không gây hứng thú

cho ai cả.

Cô nhìn ông, ngơ ngác.
- Tôi muốn rằng - ông nói tiếp - cô nói về bức điện tín mà cô đã nhận

được, bức điện đã gọi cô ra khỏi London hôm ấy.

- Poirot - cô nói - Đấy là một câu chuyện hết sức lạ thường. Không

những người đã gửi bức điện cho tôi biết rõ tôi, mà còn biết cô tôi, và biết
cô tôi ở đâu nữa.

- Vậy thì có phải do một trong những người bạn của cô gửi không?
- Tôi không thấy một người nào mà tôi có thể buộc tội một cách có lý.
- Thế thì sao?
Câu hỏi làm cô gái ngượng nghịu rõ ràng.
- Lúc đầu, khi tôi hiểu rằng ông Morley đã tự tử, tôi tự hỏi, có phải là

chính ông ấy đã gửi cho tôi bức điện ấy? - Cuối cùng cô nói.

- Không phải vì cô là cô, nhưng chỉ vì ông ấy muốn ở một mình

chăng?

- Vâng. Chỉ nghĩ kỹ lại, thì tôi thấy rằng giả thiết là điên rồ, ngay cả

khi ông ấy có ý định tự tử thực sự, tôi chỉ biết nghĩ, Frank, anh ta - như ông
biết, đấy là một người bạn của tôi - trước hết đã đặt vào trong đầu một ý
nghĩ hoàn toàn phi lý. Đối với anh ta, chính tôi đã cho gửi bức điện ấy cho
tôi để đi chơi với một người nào khác. Đúng là như thế.

- Có một “người nào khác” à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.