MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 119

Nhưng được chăng? Con quái vật ấy, thần chết có nắm bắt được hắn
chăng?

Đấy, tình trạng của em tôi là như thế! Phải chăng tôi có lý khi lo ngại

rằng trong một cơn như thế, lý trí của hắn sẽ ngã gục như lý trí của Myra đã
ngã gục?

Tại sao Otto Storitz đã làm công cuộc khám phá đáng nguyền rủa ấy?

Tại sao ông lại để một loại vũ khí như thế trong tay một con người đã được
vũ trang quá nhiều để làm điều tội lỗi.

Trong thành phố tình hình không khả quan hơn tí nào. Mặc dù không xảy

ra thêm một sự việc bất ngờ nào, kể từ khi Wilhelm Storitz đã la to trên
ngọn tháp chuông “Tôi đây này”, sự khiếp sợ cũng đã bao trùm hết mọi
người. Nhà nào cũng tưởng mình bị con người vô hình ấy quấy phá. Sự
việc xảy ra ở nhà thờ lớn, người ta không còn tin là nhà thờ có thể là chỗ ẩn
nấp nữa. Nhà chức trách tìm cách đối phó nhưng vô hiệu, họ không thành
công vì họ không có quyền hành gì đối với sự khiếp sợ.

Đây là một trong muôn nghìn sự việc chứng tỏ tinh thần dân chúng bị

khủng hoảng đến mức độ nào.

Buổi sáng ngày 12, tôi rời biệt thự đi thăm ông Cảnh sát trưởng. Khi đến

đường Hoàng tử Miloch, cách quảng trường Saint-Michel khoảng vài trăm
bước, tôi trông thấy đại uý Haralan. Khi giáp mặt anh, tôi hỏi.

- Tôi đến nhà ông Stepark. Anh có cùng đi với tôi không, đại uý? Hắn

không hề rời khỏi Ragz.

Không đáp lời tôi, nhưng như một cái máy anh cùng đi theo một hướng

với tôi. Chúng tôi vừa đến công trường Kurtz thì nghe những tiếng thất
thanh.

Một chiếc xe song mã chạy xuống dốc với một tốc độ cực nhanh. Khách

qua đường dạt tránh hai bên. Có lẽ người đánh xe đã bị văng xuống đất nên
hai con ngựa đã thả lỏng, chạy lồng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.