MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 127

- Thuê dưới một tên khác.

- Ông có chắc rằng chúng ta đến đây ở một cách công khai mà không ai

biết chúng ta ở…

Rất tiếc là tên thành phố mà Wilhelm Storitz sắp nói lên lại nghe không

rõ, nên chúng tôi không thể đoán ra. Nhưng theo những câu nghe được, thì
kẻ thù chúng tôi sắp sửa trở lại hữu hình trong một thời gian. Tại sao hắn
dại dột như thế? Tôi cho rằng sự vô hình của hắn không thể kéo dài một
thời gian nhất định mà không phương hại đến sức khoẻ. Tôi thấy rằng cách
giải thích này có vẻ hợp lý, nhưng tôi không bao giờ có dịp thẩm tra lại.

Khi tiếng nói đến gần, đúng là tiếng Hermann đang nói hết câu:

- Cảnh sát Ragz sẽ không phát hiện được chúng ta dưới những tên ấy.

Cảnh sát Ragz ư?… Vậy là trong một thành phố Hungary thôi.

Rồi tiếng bước chân nhỏ dần và bọn chúng đi xa. Nhân dịp ấy ông

Stepark nói với tôi:

- Thành phố nào? Tên gì?… Đấy, cần phải tìm cho ra.

Trước khi tôi kịp đáp lời, hai người lại đến gần và dừng lại cách chỗ

chúng tôi vài bước. Hermann hỏi:

- Chuyến đi Spremberg ấy có tuyệt đối cần thiết không?

- Tuyệt đối, vì tiền của tôi ký thác ở đấy. Vả lại ở đây, tôi không thể xuất

hiện mà không bị trừng trị. Nhưng ở đây…

- Ông có ý định để cho mọi người thấy ông bằng xương bằng thịt sao?

- Còn cách nào khác đâu?… Tôi nghĩ rằng không ai chịu đưa tiền ra mà

không nhìn thấy người nhận tiền.

Thế là những điều tôi dự kiến đã thành sự thật. Storitz đã bị dồn vào cái

bước mà sự vô hình không còn là một lợi thế nữa. Hắn hết tiền và muốn có
tiền hắn phải từ bỏ quyền lực của hắn.

Tuy nhiên, hắn tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.