MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 136

toàn bối rối, hết cả sức lực lẫn nghị lực, và lúc này tôi không còn gì để nói
nữa.

Vào lúc tám giờ, ngài Thủ hiến đến trấn an ông bác sĩ rằng mọi biện

pháp đều được áp dụng để tìm lại con gái ông. Ông Roderich và tôi mỉm
cười, không tin và cay đắng. Thực ra ngài Thủ hiến có khả năng gì đâu?

Ngay từ sáng tinh sương khắp thành phố Ragz đã biết tin bắt cóc Myra.

Trước chín giờ, trung uý Armgard đến biệt thự và xin sẵn sàng phục vụ

bạn anh. Trời ơi, để làm gì nữa!

Nếu thấy rằng đại uý Haralan và tôi đều không cho sự hảo ý bạn bè nầy

là vô ích, vì anh cảm ơn bạn, rồi đội chiếc mũ lông và thắt chặt dây nịt đeo
kiếm, anh bảo.

- Đi!

Trong khi hai viên sĩ quan tiến ra cửa, tôi bỗng nôn nao muốn đi theo.

Tôi bảo Marc đi theo chúng tôi. Hắn có hiểu tôi chăng? Tôi không biết.
Hắn không đáp một tiếng nào.

Khi tôi ra khỏi nhà, hai viên sĩ quan đã ra đến “ke”. Vài người khách qua

đường thưa thớt nhìn ngôi biệt thự với một vẻ khiếp sợ pha lẫn ghê tởm.
Phải chăng từ nơi đây đã bùng lên cơn bão kinh hãi làm đảo lộn thành phố?

Khi tôi đến kịp, đại uý Haralan nhìn tôi nhưng tôi tin chắc anh không

nhận ra ai.

- Ông đi với chúng tôi ư, ông Vidal? Trung uý Armgard hỏi tôi.

- Vâng, các anh đi…?

Viên trung uý trả lời tôi bằng một cử chỉ “không biết”. Ta đi đâu?…

Chắc là đi theo may rủi. Phải chăng sự may rủi là người đưa đường chắc
chắn mà chúng tôi có thể tin theo?

Đi được vài bước, đại uý Haralan đột nhiên đứng lại, hỏi vội vàng.

- Mấy giờ rồi?

- Chín giờ mười lăm, bạn anh nhìn đồng hồ và trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.