MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 76

Nhanh hơn ông Cảnh sát trưởng, đại uý Haralan nhảy một cái đến trước

cửa ấy và mở nhanh ra…

Nhưng chúng tôi đã lầm. Chẳng có người nào cả.

Nói chung, có thể tiếng ấy phát ra từ lầu trên, nơi ta lên chóp lầu.

Căn phòng thứ hai này bài trí càng đơn sơ hơn: một chiếc ghế bố, một

chiếc đệm xẹp vì đã dùng quá nhiều, mấy tấm “ra” thô và xù xì, một tấm
chăn len, hai ghế dựa không đồng bộ, một xô nước và một chậu đất nung
đặt trên lò sưởi, trong đó không có một tí tro, vài chiếc áo quần bằng vải
thô treo trên móc áo, một chiếc rương hay đúng hơn là một chiếc thùng gỗ
sồi vừa dùng làm tủ vừa dùng làm bàn, trong ấy có khá nhiều áo quần.

Phòng này hiển nhiên là phòng của người lão bộc Hermann. Ngoài ra

ông Cảnh sát trưởng còn được nhân viên báo cáo rằng cửa sổ phòng ngủ
kia thỉnh thoảng còn mở cho thoáng khí, chứ cửa sổ phòng này cũng nhìn
ra sân thì lúc nào cũng đóng. Ta có thể xác định việc này bằng cách quan
sát bộ thông hồng cửa rất khó vặn, và các ke sắt cửa sổ hoàn toàn han rỉ.

Dù sao, căn phòng này cũng vắng ngắt và nếu lầu thượng, chóp lầu và

tầng hầm dưới bếp cũng thế, thì chắc chắn chủ nhà và người đầy tớ đã bỏ
nhà ra đi và có lẽ không trở về nữa.

- Ông có cho rằng, tôi nói với ông Stepark, Wilhelm Storitz đã biết trước

cuộc khám xét này không?

- Không, ngoại trừ hắn nấp trong phòng làm việc của tôi, thưa ông Vidal,

hoặc nấp trong phòng ngài Thủ hiến khi chúng ta bàn về việc này.

- Có thể hắn thấy khi chúng ta vừa đến đại lộ Tékéli.

- Được rồi! Nhưng chúng nó ra khỏi nhà bằng cách nào?

- Bằng cách ra vùng đồng ruộng, phía sau nhà.

- Có lẽ chúng không đủ thời giờ trèo qua tường rất cao trong vườn và

hơn nữa là hào sâu của các đồn luỹ, làm sao qua được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.