MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 100

Bố quay trở lại gặp Harry West để cho lão biết suy nghĩ của mình. Lão
không tỏ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy bố.

“Vậy là mày không làm việc đó, hả? Mày nghĩ mày sẽ đợi đến khi rơi
xuống đáy rồi mới tính sổ sinh mạng mình? Ái dà, để tao tiết kiệm chút thời
gian cho mày. Chẳng có cái đáy nào hết. Sự tuyệt vọng là không có đáy.
Mày sẽ không bao giờ đến được đó, và đó là lý do vì sao tao biết mày sẽ
không bao giờ tự sát. Không phải mày. Chỉ những kẻ khư khư với những
điều vụn vặt mới tự tử, còn mày thì không bao giờ. Mày biết không, một
người tôn thờ cuộc sống và gia đình và những thứ đại loại thế sẽ là kẻ đầu
tiên đưa cổ vào tròng, còn những kẻ không nghĩ nhiều đến những người
thân yêu và của cải, những kẻ biết quá rõ chúng chẳng có ích lợi gì, đấy là
những kẻ không làm được việc đó. Mày biết điều nực cười là gì không?
Chà, mày vừa mới nghe xong đấy. Nếu mày tin vào sự bất tử, mày có thể
giết chính mình, nhưng nếu mày cảm thấy rằng đời chỉ là sự thoáng qua
ngắn ngủi giữa hai khoảng trống khổng lồ ở đó nhân loại bị lên án một cách
bất công, mày sẽ không dám. Nghe này, Marty, mày đang ở trong một tình
huống khó xử. Mày không có tài nguyên để sống một cuộc đời viên mãn,
nhưng mày lại không thể đưa mình đến chỗ chết. Vậy thì mày làm gì?”

“Tôi không biết! Tôi chỉ mới mười bốn tuổi!”

“Mày và tao, chúng ta đồng cảnh ngộ. Ở đây trong nhà tù này một người
đàn ông không được sống đàng hoàng. Y không thể gặp những cô gái hay
tự nấu bữa ăn cho mình hay kết bạn hay đi khiêu vũ hay làm bất cứ việc-
bình-thường-của-cuộc-sống nào như gom góp lá rơi và những kỉ niệm đẹp.
Vì vậy tao, cũng như mày, không sống nổi. Và như mày, tao không chết
được. Tao hỏi mày lần nữa, một người đàn ông thì phải làm gì?”

“Tôi không biết.”

“Mày sáng tạo!”

“Ồ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.