MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 103

nhau, nhưng thành thật mà nói, bố không nghĩ rằng Terry rút ra được bài
học gì từ Harry cả. Ồ, một vài luận điểm thực tế, hẳn rồi, nhưng không một
triết lý nào, không một tinh hoa nào!

Dự án đầu tiên

Bố bẩm sinh không phải là người khéo tay. Số vật dụng do chính bố làm ra
tồn tại rất hãn hữu trên cõi đời này; nằm rải rác trong các bãi rác trên khắp
đất nước là một chiếc gạt tàn thuốc biến dạng, một chiếc khăn choàng dang
dở, một cây thánh giá cong queo chỉ đủ to cho một con mèo hi sinh cuộc
đời nó vì tất cả tội lỗi trong tương lai của những con mèo chưa chào đời,
một chiếc lọ méo mó, và vật bố làm ra sau đêm thăm Harry trong nhà tù hôi
hám của lão ta: một hộp thư góp ý.

Bố làm nó với một tinh thần lạc quan; nó là một chiếc hang thực sự, ngang
50 centimet, dày 30 centimet, theo nghĩa đen đủ chỗ để chứa hàng nghìn
thư góp ý. Chiếc hộp trông như một cái đầu vuông vức khổng lồ, và sau khi
đánh vecni xong, bố lấy cưa làm cho miệng hộp thư rộng thêm một chút,
mở rộng hai góc ra thêm vài centimet về phía trên để tạo thành cái miệng
cười. Điều đầu tiên bố nghĩ đến là buộc nó vào một cây gậy và cắm nó
xuống đất ở nơi nào đấy trong thị trấn, nhưng khi con làm ra một thứ gì đấy
vì mục đích công cộng, con phải tính đến mấy kẻ phá hoại; nơi nào trên trái
đất cũng có chúng, và hơn thế nữa.

Hãy hình dung thiết kế của thị trấn: một con đường rộng trồng cây hai bên
với bốn cái cây nhỏ mọc lệch hàng ở giữa. Tại giao điểm này chính là tâm
điểm - tòa thị chính. Không ai đi giải quyết công việc của mình mà không
đi ngang qua nó. Đúng, phải là tòa thị chính mới đem lại cho hộp thư góp ý
cảm giác đường đường chính chính. Nhưng để tồn tại lâu dài, để không kẻ
nào dời nó đi dễ dàng, nó phải trở thành một phần của kiến trúc đó, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.