MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 133

rằng hầu hết chúng ta khó lòng thắp sáng nổi một căn phòng. Chúng ta quá
nhỏ bé để làm những điểm chấm ấy.

Tuy vậy, bố vẫn trở lại kính thiên văn đêm này qua đêm khác, quen thuộc
dần với bầu trời phương nam, và sau một thời gian bố hiểu rằng ngắm vũ
trụ mở rộng ra cũng giống như ngắm cây cỏ lớn dần lên, vì thế bố chuyển
sang ngắm người dân thị trấn. Sau khi họ bước lên lặng lẽ, dò dẫm đến
những điểm xa nhất của dải thiên hà, cất lên một tiếng huýt sáo, và bước
xuống, thì họ ra ngoài hút thuốc lá và nói chuyện. Có lẽ sự thiếu hiểu biết
của họ về thiên văn học giúp đẩy cuộc trò chuyện sang những thứ khác; đây
là một trong những lĩnh vực mà việc thiếu hụt kiến thức vặt vãnh, vô bổ -
trong trường hợp này là tên của các vì sao - lại là một lợi thế lớn. Điều quan
trọng không phải là các ngôi sao được gọi là gì mà chúng có ý nghĩa gì.

Người ta bắt đầu bằng những câu nói đao to búa lớn về vũ trụ, chẳng hạn
như “To quá nhỉ?” Nhưng bố nghĩ họ cố tình nói ngắn gọn. Họ bị tràn ngập
cảm xúc kinh ngạc và bàng hoàng, và như kẻ nằm mơ mới tỉnh dậy song
vẫn còn nằm bất động trên giường cố tìm cách trở lại giấc mơ của mình, họ
không muốn đột ngột làm chính mình tỉnh giấc. Nhưng rồi, từ từ, họ bắt đầu
nói, và câu chuyện không chỉ về các ngôi sao hay vị trí của chúng trong vũ
trụ. Bố lắng nghe đầy kinh ngạc khi họ nói những chuyện như:

“Tôi nên dành nhiều thời gian hơn với con trai mình.”

“Khi còn bé tôi cũng từng nhìn lên các vì sao.”

“Tôi không cảm thấy được người ta yêu. Tôi cảm thấy được người ta
thích.”

“Tôi không biết tại sao mình không còn đi nhà thờ nữa.”

“Con tôi trở nên khác hẳn với những gì mà tôi mong đợi. Cao hơn, có thể.”

“Tôi muốn đi nghỉ với Carol, như chúng tôi từng làm khi mới kết hôn.”

“Tôi không muốn cô đơn nữa. Quần áo tôi bốc mùi hết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.