MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 134

“Tôi muốn đạt được một điều gì đó.”

“Tôi ngày càng lười. Tôi chẳng học được gì kể từ hồi còn ngồi trên ghế nhà
trường.”

“Tôi sẽ trồng một cây chanh, không phải cho tôi mà là cho con của con tôi.
Chanh chính là tương lai.”

Thật là những chuyện hay ho. Vũ trụ vô biên đã khiến họ nhìn lại chính
mình, nếu không phải từ góc nhìn của sự vĩnh cửu, thì ít nhất cũng rõ ràng
hơn một chút. Trong một vài phút họ bị khuấy động tâm can, và bố bỗng
cảm thấy được tưởng thưởng và đền đáp cho tất cả những thiệt hại mà hộp
thư góp ý của bố đã gây ra.

Nó cũng khiến bố nghĩ ngợi.

Một đêm nọ sau khi đi xuống từ đài thiên văn, bố nhận thấy mình bất động
trong vườn lúc giữa đêm, miên man nghĩ về tương lai của gia đình mình, cố
gắng nghĩ ra những ý tưởng để cứu tất cả họ. Thật không may, ngân hàng ý
tưởng lại trống rỗng. Bố đã rút ý tưởng quá nhiều lần. Bên cạnh đó, làm sao
để con cứu một người mẹ sắp chết, một ông bố nghiện rượu, và một đứa em
trai điên rồ phạm pháp? Sự sốt ruột đe dọa hủy hoại lớp lót dạ dày bố và cả
niệu đạo của bố nữa.

Bố khiêng một xô nước từ nhà ra rồi đổ nó vào con mương cạn ở cuối khu
vườn. Bố nghĩ: mình chắc là không thể đem lại cuộc sống tốt hơn cho
những người mình yêu thương, nhưng mình có thể làm ra bùn. Đất gặp
nước và sánh lại vừa phải. Bố thọc chân xuống đấy. Thật lạnh và nhớp
nháp. Gáy bố nhồn nhột. Bố lớn tiếng cám ơn mẹ của mình vì đã giới thiệu
bố làm quen với niềm hạnh phúc của bùn. Thật hiếm khi người ta cho con
lời khuyên có thật và thực tế. Thông thường họ nói những câu như “Đừng
lo,” và “Mọi thứ sẽ ổn,” những câu nói không chỉ phi thực tế, mà còn chọc
tức khiến con phải đợi đến khi họ bị chẩn đoán mắc bệnh giai đoạn cuối để
có thể lặp lại những câu ấy với họ bằng bất kì kiểu gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.