MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 137

Bố gật đầu. Nghe có vẻ đúng.

“Thôi kể tiếp nào, vậy là tao đi thẳng đến chỗ Hastings rồi thì thầm vào tai
nó, ‘Đưa tao ra khỏi đây ngay nếu không cô con gái Rachel bé bỏng của
mày sẽ tận hưởng sự khoái lạc của một thằng đàn ông rất bệnh hoạn mà tao
biết.’ Khuôn mặt nó trắng bệch và nó tuồn chìa khóa cho tao, cho tao nện
nó một cú để nó không bị nghi ngờ, và mọi chuyện chỉ có thế. Tao không
thấy tự hào về bản thân, nhưng đó chỉ là một lời đe dọa thôi. Khi tao đã trốn
xa yên ổn rồi, tao sẽ gọi điện cho nó và trấn an nó rằng con gái nó an toàn.”

Bố nói, “Tốt đấy.”

“Vậy mày tính làm gì tiếp theo, Marty? Tao nghĩ mày hẳn không muốn đi
với tao đâu nhỉ? Làm một kẻ tòng phạm. Mày thấy sao?”

Bố kể cho Harry nghe về mối ràng buộc của bố với mẹ mình khiến bố
không thể rời khỏi thị trấn vào lúc này.

“Đợi đã, loại ràng buộc gì?”

“Ừm, giống như một lời tuyên thệ ấy mà.”

“Mày tuyên thệ với mẹ mày?”

“Thì sao, có gì lạ đâu?” bố hỏi, bực bội. Có gì mà ầm ĩ chứ? Đâu phải bố
vừa tự thú đã ngủ với mẹ của mình, bố chỉ đơn thuần cam kết bổn phận của
mình là sẽ không từ bỏ bà.

Harry không nói gì. Miệng lão hé mở và bố có thể cảm nhận thấy đôi mắt
lão đang đào hầm sâu vào trong hộp sọ của bố. Lão vỗ tay lên vai bố. “Chà
chà, tao không thể thuyết phục mày từ bỏ lời thề được, phải không?”

Bố đồng ý là lão ta không thể làm thế.

“Vậy thì, chúc may mắn, ông cụ non ạ,” lão nói trước khi quay người biến
mất vào khu rừng tối. “Hẹn gặp mày lần sau,” giọng nói của lão vọng lại.
Lão bỏ đi mà không thèm hỏi han gì đến Terry.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.