MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 138

***

Một tuần sau mẹ bước vào phòng bố với một tin chấn động. “Em con sẽ về
nhà hôm nay. Bố con đã đi đón nó,” bà nói, như thể nó là một kiện hàng
được chờ đợi đã lâu. Terry đã trở thành một dạng nhân vật hư cấu đối với
gia đình bố trong năm mà nó ra đi, và ông bác sĩ, với việc giảm thiểu nó
thành một danh mục liệt kê những triệu chứng tâm lý, đã cướp đi cá tính
của em trai bố. Đúng là sự phức tạp trong chứng rối loạn tâm thần của nó đã
gây ấn tượng mạnh lên gia đình bố - Terry là một thiệt hại phụ trong cuộc
chiến giữa những bản ngã sâu xa hơn của nó - nhưng việc đó đặt ra một câu
hỏi làm gia đình bố đau hết cả đầu: Terry nào sẽ về nhà? Em trai bố, con
trai của mẹ bố, hay là kẻ hủy diệt bất lực đang tuyệt vọng chờ đợi sự siêu
nghiệm cho chính bản thân nó?

Cả nhà đều đứng ngồi không yên.

Bố không hề lường trước cảnh tượng nó bước qua cửa sau - trông nó quá
vui vẻ đến nỗi con sẽ tưởng nó vừa đến Fiji nhâm nhi margarita đựng trong
quả dừa. Nó ngồi ở bàn ăn và nói, “Vậy mọi người đã chuẩn bị tiệc tùng
kiểu gì để chào đón đứa con thiên tài này nào? Một cái đùi bê béo trùng trục
chăng?” Mẹ của bố xúc động tột độ đến mức bật khóc, “Đùi bê béo trùng
trục ư? Mẹ biết lấy nó ở đâu ra?” và Terry nhảy xuống bàn rồi ôm chầm lấy
bà và xoay bà vòng vòng khiến bà suýt hét lên vì sợ, bà đã quá ư khiếp đảm
trước chính đứa con đẻ của mình.

Sau bữa trưa, Terry và bố đi bộ trên con đường hẹp đầy bụi bẩn dẫn vào thị
trấn. Mặt trời dội lửa xuống đất. Toàn thể ruồi nhặng trong vùng bay ra
chào đón Terry. Nó phủi tay hất chúng rồi nói, “Không làm được thế này
lúc bị trói vào giường.” Bố liên tưởng câu chuyện vượt ngục xảo quyệt của
Harry và diện mạo của lão đêm hôm ấy trong bùn.

“À mà anh có hay gặp Caroline không?” nó hỏi.

“Thỉnh thoảng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.