MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 139

“Cô ấy sao rồi?”

“Ta đi gặp cô ấy nào.”

“Đợi đã. Trông em thế nào?”

Bố nhìn Terry một lượt rồi gật đầu. Như thường lệ, trông nó vẫn ổn. Không,
hơn cả ổn. Terry đã ra dáng đàn ông, còn bố, về tuổi thì đàn ông hơn nó,
nhưng lại trông giống như một đứa bé trai bị bệnh lão hóa hơn. Bọn bố lặng
lẽ tiến về thị trấn. Biết nói gì với một người vừa mới trở về từ địa ngục?
Chẳng nhẽ hỏi “Ở đấy có đủ nóng với em không?” Bố nghĩ cuối cùng bố
bật ra một câu gì đấy đại loại như “Em có khỏe không?” nhấn mạnh ở chữ
, và nó lầm bầm rằng “Lũ chó tạp chủng không thể đánh bại em.” Bố biết
nó đã chịu đựng một điều mà nó sẽ không thể nào diễn tả được.

Bọn bố đến thị trấn và Terry dành cho mọi người trên đường một cái nhìn
thách thức. Trong ánh nhìn hằn lên nỗi cay đắng và lòng căm phẫn. Rõ ràng
việc “điều trị” của bệnh viện đã chẳng làm nguôi ngoai nỗi oán hận của nó.
Nó nuôi lòng căm phẫn với tất cả mọi người. Terry đã chọn cách không
trách móc bố mẹ về bản án dành cho nó mà thay vào đó cố định lòng căm
hờn lên tất cả những ai làm theo lời đề nghị từ hộp thư góp ý.

Trừ một người. Lionel Potts vồn vã chạy đến, vẫy tay nồng nhiệt. “Terry!
Terry!” Ông ấy là người duy nhất trong thị trấn vui mừng khi gặp em trai
bố. Thật nhẹ nhõm khi cảm nhận được sức mạnh từ sự phấn khích trẻ con
của Lionel. Ông là dạng người mà con nói chuyện về thời tiết rồi đường ai
nấy đi với nụ cười vẫn nở trên mặt. “Các chàng trai nhà họ Dean, lại cùng
đi với nhau! Cậu khỏe không, Terry? Tạ ơn Chúa cậu đã thoát khỏi cái đáy
địa ngục đó. Đúng là một nơi khốn kiếp hả? Cậu có cho cô y tá tóc vàng ấy
số điện thoại của tôi không?”

“Xin lỗi ông bác,” Terry nói. “Bác phải tự nộp mình nếu muốn làm việc
ấy.”

Hóa ra Lionel đã đến thăm Terry.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.