MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 142

“Chỉ có điều, vấn đề là...” nó nói.

Bố ngồi dậy nhìn nó. Đôi mắt nó trĩu nặng. Có lẽ cuối cùng bệnh viện cũng
đã thay đổi nó. Chính xác là bố không biết bằng cách nào; có lẽ bên trong
nó một thứ chất lỏng nào đó đã đông đặc lại, hoặc một thứ chất rắn nào đó
đã tan chảy ra. Terry nhìn ra theo hướng trung tâm thị trấn. “Có một việc
em cần làm trước đã,” nó nói. “Chỉ một việc phi pháp nho nhỏ.”

Một việc. Họ luôn nói thế. Chỉ một và rồi nó sẽ làm đến việc tiếp theo, và
khi chưa kịp nhận ra thì nó đã như một quả bóng tuyết lăn xuống đồi, dính
thêm tuyết màu vàng.

“Ừm, em cứ làm bất cứ việc gì em thích,” bố nói, không hẳn động viên nó,
song cũng không khuyến khích nó.

“Có lẽ em không nên làm việc đó,” Terry nói.

“Có lẽ.”

“Nhưng em thực sự rất muốn.”

“Chà,” bố nói, thận trọng lựa chọn ngôn từ, “Đôi khi người ta cần làm
những việc, em biết đấy, để loại những việc họ cần làm ra khỏi hệ thống của
mình.”

Bố đang nói gì? Tuyệt đối chẳng có gì. Đơn giản là không thể đề xuất với
Terry một kế hoạch hành động; đây là lời bào chữa của bố cho việc làm trái
lương tâm mà kẻ làm anh như bố đang tiến hành.

“Ừ,” nó đáp, chìm đắm trong suy tư, và bố đứng đó như bảng hiệu dừng lại,
dù bố đang nói, Đi!

Terry đứng dậy, phủi cỏ vương trên quần jeans. “Chốc nữa em sẽ gặp lại
anh,” nó nói, rồi đi bộ chậm rãi về phía ngược hướng quán cà phê của
Caroline. Nó thực tình đang do dự, bố nghĩ nó muốn bố cản nó lại. Bố đã
không làm thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.