MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 145

Chỉ năm ngày sau gia đình bố đã khoác lên mình bộ trang phục ngày chủ
nhật chỉnh tề nhất.

Phòng xử án vị thành niên cũng giống như những phòng xử án thông
thường. Chính quyền truy tố Terry một loạt tội danh như một bà nhà giàu
thử các bộ cánh lên người thằng đĩ đực của mình: cố ý giết người, cố ý ngộ
sát, gây thương tích nghiêm trọng - các công tố viên không thể quyết định
được. Họ lẽ ra cũng nên bắt cả bố. Bố không biết việc xúi giục một tội ác vì
tình yêu có phải là hành động vi phạm bị pháp luật trừng trị hay không,
nhưng nó nên bị như thế.

Cuối cùng, Terry bị kết án ba năm trong trại giam vị thành niên. Khi họ đưa
nó đi, nó nháy mắt với bố. Rồi nó biến mất, chỉ như thế. Những người còn
lại trong nhà đứng ôm nhau trong phòng xử án, hoang mang tột độ. Bố nói
với con, bánh xe công lý có thể quay chậm, nhưng khi chính quyền muốn
con biến khỏi đường phố, thì chiếc bánh xe làm nhiệm vụ đưa con đi sẽ
xoay tít như sao chổi.

Dân chủ

Sau khi Lionel bị mù, bố phát hiện ra mình bị ám ảnh với những câu hỏi, và
sau khi Terry bị tống giam, bố cảm thấy những câu hỏi ấy đè nặng xuống bố
từ mọi hướng. Bố phải làm một điều gì đó. Nhưng gì mới được? Bố phải là
một ai đó. Nhưng ai mới được? Bố không muốn bắt chước sự ngu dốt của
những người xung quanh mình. Nhưng bố nên bắt chước sự ngu dốt của ai
đây? Và tại sao bố cảm thấy phát ốm về đêm? Có phải bố bứt rứt không?
Có phải nỗi sợ làm bố bứt rứt không? Làm sao bố suy nghĩ thông suốt nếu
bố bứt rứt? Và làm sao bố hiểu bất cứ thứ gì nếu bố không thể suy nghĩ
thông suốt? Và bố sẽ sống ra sao trên đời này nếu bố không thể hiểu bất cứ
thứ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.