MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 158

thị trấn đó. Anh không thể vất vưởng ở đó mãi. Anh không thể bảo vệ Mẹ
khỏi Bố, hoặc khỏi cái chết. Anh phải dứt áo với họ. Anh phải thoát khỏi đó
và sống cuộc đời của anh. Cuộc đời em đã được vẽ ra rồi, ít nhiều là vậy.
Nhưng còn anh - anh là đứa ngồi vẩn vơ chẳng làm cái giống gì.”

Điều đó dội một gáo nước lạnh vào bố. Thằng nhóc láo toét này nói đúng.
Bố chính là đứa bị mắc kẹt. Bố không biết phải đi đâu hoặc làm gì. Bố
không muốn bị nhốt vào một cuộc sống tẻ nhạt, nhưng bố cũng không phải
là tội phạm. Vả lại, bố đã tạo dựng mối quan hệ không thể phá vỡ với mẹ
của mình, và bố đang bắt đầu phản kháng lại điều đó.

“Marty, anh có nghĩ đến chuyện học đại học không?”

“Anh sẽ không học đại học. Anh còn chưa học xong phổ thông mà.”

“Vậy thì chó chết, ông anh ạ, anh phải làm gì đó đi chứ! Sao anh không bắt
đầu bằng cách bỏ đi khỏi cái thị trấn hố xí đó?”

“Anh không thể đi khỏi thị trấn.”

“Tại sao không?”

Bằng lý lẽ của mình, bố kể cho Terry nghe về lời hứa bố đã thực hiện. Bố
giải thích rằng bố bị mắc kẹt vào thế khó xử. Bị mắc kẹt cứng ngắc không
cục cựa. Bố có thể làm gì? Để mặc mẹ của mình chết với người bố không
có tình cảm ấy ư? Người phụ nữ đã đọc sách cho bố nghe khi bố nằm hôn
mê suốt ngần ấy năm? Người phụ nữ đã liều mạng tất cả chỉ vì bố?

“Mẹ thế nào?” Terry hỏi.

“Suy cho cùng, mẹ cũng ổn,” bố đáp, nhưng đó là lời nói dối. Cái chết cận
kề đang gây ra những tác động kì lạ lên bà. Đôi lúc bà mò vào phòng bố và
đọc sách cho bố nghe. Bố không chịu nổi điều đó. Âm thanh của giọng đọc
sách nhắc bố nhớ đến một cái nhà tù khác, cái chết trong lúc sống ấy: cơn
hôn mê. Thỉnh thoảng trong đêm khi bố đã ngủ say, bố bị đánh thức bởi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.