MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 17

còn lại đứng như bị đóng băng và đang chờ rã đông. Có những thứ mà tôi sẽ
liều mình giành lại, nhưng một tấm đệm cồng kềnh thì không. Hai tên tù
nhân khiêng tấm đệm giữa chúng, dừng lại tại cửa.

“Đi không?” gã thấp hơn hỏi tôi.

“Để làm gì?”

“Cái này là đệm của mày,” gã đáp rạch ròi. “Mày có quyền làm người đốt
nó.”

Tôi rên lên. Phép với chả tắc! Ngay cả trong chốn địa ngục hỗn mang, con
người ta vẫn phải cho mình chút danh dự, tuyệt vọng rứt mình ra khỏi bầy
thú vật.

“Thôi khỏi.”

“Tùy mày,” gã đáp, hơi thất vọng. Gã càu nhàu gì đấy bằng tiếng nước
ngoài với đồng bọn, tên này cười to khi chúng bỏ đi.

Luôn có chuyện ở đây - nếu không bạo động thì cũng là kẻ nào đấy tìm
cách vượt ngục. Nỗ lực uổng phí ấy giúp tôi nhận ra những điểm tích cực
của việc bị cầm tù. Khác với những kẻ vò đầu bứt tóc trong xã hội tử tế, ở
đây chúng tôi không cần cảm thấy hổ thẹn về sự bất hạnh ngày qua ngày
của mình. Ở đây chúng tôi có một kẻ nào đấy trong tầm mắt để trách cứ - kẻ
nào đấy mang bốt bóng lộn. Thế cho nên, xét kĩ mà nói, tự do khiến tôi ớn
lạnh. Bởi vì ngoài đấy trong thế giới thực, tự do có nghĩa là anh phải thừa
nhận mình là tác giả, ngay cả khi chuyện của anh chướng tai gai mắt.

***

Bắt đầu câu chuyện của tôi từ đâu? Đàm phán với kí ức là việc không dễ:
làm sao để chọn giữa những kí ức thiết tha được kể, những kí ức vẫn đang
chín muồi, những kí ức đã quắt queo, và những kí ức sinh ra là để ngôn ngữ
giày xéo cho đến lúc nát như tương? Chắc chắn một điều: không viết về bố
tôi sẽ là việc đòi hỏi một nỗ lực tinh thần quá mức của tôi. Tất cả những ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.