MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 172

“Ừ, anh thì không.”

Lời lẽ đã vụt ra khỏi miệng bố trước khi bố kịp nhận ra mình nói gì. Nghĩ
lại, bố thấy chuyện này hoàn toàn đúng. Bố không thể nêu ra được một thứ
gì mà bố tin tưởng. Với bố, 1 phần trăm hoài nghi có tác dụng tương tự như
100 phần trăm. Nếu vậy thì, làm sao bố có thể tin vào bất cứ thứ gì khi cái
gì đã không đúng thì là không đúng?

Bố vẽ một trái tim xung quanh hai cái tên trên mặt đất.

“Nếu anh nhận được tin của Terry, nhớ báo cho em biết, nhé?”

Bố nhanh chóng lấy đất lấp tên hai đứa lại. Bố đang trở thành thằng ngốc.
Cô ấy không yêu bố. Cô ấy yêu nó. Bố bỗng đỏ mặt vì xấu hổ.

“Anh có tin tức của anh ấy.”

Cô ấy chộp lấy cổ tay bố, nhưng bố giật mạnh ra.

“Không có.”

“Có, anh có!”

“Anh đã nói là anh không có mà!”

Cô ấy kéo bố về phía mình và ôm lấy mặt bố bằng hai tay rồi hôn bố thật
lâu, thật lâu trên môi. Cô ấy buông ra, để bố sững sờ và không nói nên lời.
Bố không thể mở mắt.

“Nếu anh gặp Terry, gửi nó cho anh ấy giúp em.”

Câu nói đó khiến bố mở mắt. Bố mỉm cười để ngăn mình sùi bọt mép. Bố
ghét cô ấy. Bố muốn vật cô ấy xuống đất. Bố nói câu gì đó đại loại là “Anh
ghét em và sẽ ghét em suốt thời gian anh còn nhớ” rồi bỏ đi, về nhà, dù nhà
là nơi cuối cùng bố muốn đi đến. Nó đã biến thành một nơi ít quan trọng về
mặt lịch sử, như nhà vệ sinh trong nhà hàng mà Hitler từng dùng trước khi
xảy ra vụ hỏa hoạn tại tòa nhà quốc hội, và vậy là đám nhà báo quay trở lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.