MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 173

với kiểu hành xử tồi tệ, không chút cảm thông, hét toáng lên những câu hỏi
ngớ ngẩn về phía cửa sổ mặt tiền.

Khi bố về nhà, rõ ràng bố dượng đã chịu đựng hết xiết. Ông đang đứng tại
cửa, lắc lư, say bét nhè. Khuôn mặt ông đanh lại, như mắc chứng khít hàm.

“Bọn mày muốn vào phải không, lũ chó chết? Vậy thì, vào đi!” ông quát to.

Đám nhà báo nhìn nhau trước khi dè dặt bước vào trong nhà. Họ nghĩ đó là
cái bẫy. Nhưng không phải. Đó chỉ đơn thuần là một người đàn ông đang
lảo đảo rơi khỏi vách đá lý trí của mình.

“Đây. Chụp cái này đi,” bố dượng nói, mở cửa tủ bếp. Ông lật ván sàn lên.
Ông để họ vào phòng ngủ. Ông dứ một chiếc quần lót của Terry vào mũi
họ. “Ngửi đi! Ngửi đi!” Ông lột trần tất tần tật. “Các người cần thấy nó xuất
xứ từ đâu.” Bố dượng cởi nút quần, lôi con giống của mình ra, rồi lúc lắc nó
tứ phía. “Đây này, lũ sâu bọ! Nó là một con tinh trùng lơ đễnh! Đánh bại
những con tinh trùng khác đến chỗ trứng! Nó ra từ đây này! Quay phim đi!
Quay phim đi, lũ kí sinh trùng dơ dáy!” Đám nhà báo cười ha hả khi mẹ bố
đuổi bọn họ vòng quanh nhà. Nhưng họ không muốn đi. Bọn họ đang khoái
trá và hí hửng gấp đôi trong tiếng cười. Sự tuyệt vọng say khướt đáng
thương của người đàn ông này là điều hay ho nhất mà họ từng chứng kiến
trong hàng thập kỉ qua. Họ không thấy mẹ của bố khóc sao? Ồ, có, họ có
thể thấy hết; họ có thể thấy qua những ống kính phóng to mà.

Khi đã đẩy bọn họ trở ra bãi cỏ trước nhà, bố cố nói lý lẽ với họ.

Làm ơn về nhà đi,” bố nài nỉ.

“Em trai anh đâu?” họ hỏi.

“Nó kìa!” Bố la lên, chỉ về phía sau họ. Họ xoay đầu lại như những kẻ
ngốc. Khi họ quay lại bố, bố nói, “Làm các người nhìn rồi nhé.”

Một chiến thắng nhỏ mọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.