MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 237

và hôm nọ ông ta cho em mượn ống nhòm, đoán xem em đã thấy gì nào? Bố
nhìn em qua một cặp ống nhòm! Kì cục!

Dù sao thì, đừng quên biến quách khỏi thị trấn và làm một điều gì đó cho
cuộc đời anh. Chính trị đi, ông anh. Em đoan chắc thứ đó dành cho anh.
Anh là kẻ duy nhất có đầu óc trong toàn bộ gánh xiếc dốt nát này.

Thương mến,

Terry

Tái bút: Thỉnh thoảng lên đây thăm em nhé.

Bố bắt đầu thu dọn ngay lập tức. Bố moi ra một chiếc va li cũ màu nâu và
ném một ít quần áo vào đấy, rồi nhìn quanh phòng ngủ của mình để ghi lại
những gì cần nhớ nhưng đã dừng lại khi bố nhớ ra mục đích của việc ghi lại
những gì cần nhớ là để kích thích trí nhớ. Mẹ kiếp. Bố không muốn kéo lê
trí nhớ của mình đi khắp mọi nơi. Chúng nặng quá.

“Con đang làm gì đấy?” mẹ hỏi. Bố quay ngoắt lại, tẽn tò, như thể bị bà bắt
quả tang mình đang thủ dâm.

“Con sắp đi,” bố đáp.

“Đi đâu?”

“Con không biết. Có thể là Paris,” bố nói, tự thấy ngạc nhiên. “Con sẽ lần ra
Caroline Potts và hỏi cưới cô ấy.”

Bà không nói gì, chỉ lắc lư trên đôi chân mình.

“Nửa giờ nữa ăn trưa nhé.”

“Vâng ạ,” bố nói, và khi bà đã đi, cái miệng mở toang hoác của chiếc va li
đang nhìn lên bố đầy vẻ tố cáo.

Sau một bữa trưa lặng lẽ, bố đi bộ lên đồi lần cuối để chào tạm biệt Terry.
Đó là ngày nóng nhất của mùa hè, nóng đến độ con có thể rán thịt xông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.