MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 239

“Tại sao?”

“Chuyện đùa cá nhân ấy mà.”

“Được thôi. Tôi sẽ nói anh trai gã sắp đi nước ngoài trong vài năm,” gã nói,
nháy mắt với bố.

“Chuẩn không cần chỉnh,” bố đáp, và xoay lưng lại nhà tù, bố lần theo con
đường dốc xuống ngọn đồi trọc, nhìn toàn cảnh thị trấn mà không bị khuất
tầm mắt. Thị trấn xinh xắn. Thị trấn bé nhỏ xinh xắn.

Đ. mẹ mày, thị trấn bé nhỏ xinh xắn.

Mong cho mày bị thiêu cháy.

Bố băng qua các con đường, khoái trá trước những kiểu trả thù tưởng tượng
khác nhau về một ngày trở về giàu có và thành đạt, nhưng bố nhanh chóng
dẹp suy nghĩ đó. Thật ra, tất cả những gì bố hằng mong muốn là được mọi
người yêu mến, mà trở về chốn cũ trong bộ dạng giàu có và thành đạt thì
chả bao giờ chiếm được tình cảm của ai.

Trong lúc bố đang có những suy nghĩ vẩn vơ này, bố nhận thấy một cảm
giác lạ lùng trong người mình, và một âm thanh kì quái nghe như một người
tí hon đang súc miệng trong bụng bố. Cảm giác ấy nhanh chóng biến thành
một cơn đau kì dị. Bố gập người xuống và chống tay vào cột đèn đường.
Cái gì thế này? Có cảm giác như các tuyến trong cơ thể bố đã bắt đầu tiết ra
axít.

Ngay khi cơn đau đột ngột lắng dịu, và cảm thấy muốn mê sảng, bố dò dẫm
đường về nhà.

Khi bố vào đến phòng ngủ, cơn đau trở lại còn tệ hơn trước đó. Bố nằm
xuống nhắm mắt lại với suy nghĩ rằng một giấc ngủ hai mươi phút là những
gì bố cần để vượt qua lúc này.

Nhưng đó chỉ mới là phần mở đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.