MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 238

khói trên lá cây. Gió cũng nóng lắm, và có cảm giác như bố đang bước vào
một chiếc máy sấy tóc. Mồ hôi chảy vào mắt bố. Khi bố đi qua cổng, đôi
tay phồng rộp của lòng hoài niệm siết chặt tim bố và bố nhận ra ta nhớ
những thời điểm chết tiệt lẫn những thời điểm tốt đẹp, bởi vì đến cuối ngày
điều ta thực sự nhớ chính là thời gian.

Viên lính gác không cho bố vào.

“Không thăm viếng gì cả. Terry đang bị biệt giam,” gã nói.

“Tại sao?”

“Đánh nhau.”

“Thế, nó sẽ ở trong đấy bao lâu?”

“Tôi chả biết. Một tháng?”

“Một tháng! Trong phòng biệt giam! Thế có hợp pháp không?”

“Tôi chả biết.”

Chúa ơi! Bố không thể đợi một tháng chỉ để nói tạm biệt. Bố sợ phải đạp
phanh động lực của mình.

“Chà, vậy anh có thể nhắn với nó anh trai nó đến để chào từ biệt không?”

“Nhưng anh trai gã đâu có đến đây.”

“Tôi là anh trai nó.”

“Ô. Vậy anh muốn nhắn gì?”

“Bảo nó tôi đã đi nước ngoài rồi.”

“Nhưng bây giờ anh về rồi, phải không nào. Anh đi nước ngoài bao lâu?”

“Tôi không biết. Có lẽ là vài năm. Nhưng khi anh nói với nó, dùng thì
tương lai nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.