MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 243

“Mẹ cưới bố con vì sợ. Mẹ ở lại vì sợ. Nỗi sợ đã thống trị cuộc đời mẹ. Mẹ
không phải là một người phụ nữ dũng cảm. Thật tệ hại khi đến cuối đời ta
phát hiện ra ta không dũng cảm.”

Bố không biết phải nói gì khi mẹ của bố giải tỏa bản thân theo cách này. Bố
chỉ mỉm cười trước mặt bà, nơi từng là một khu vườn được chăm sóc chu
đáo, và vỗ về đôi tay gầy guộc của bà, thoáng chút ngượng ngập, bởi không
ngượng ngập sao được khi chứng kiến một cuộc đời tự kiểm nó vào phút
cuối và nhận ra tất cả những gì nó đem theo qua thế giới bên kia là nỗi hổ
thẹn vì đã không sống trọn vẹn.

Một ngày nọ bố tưởng tượng ra bố tại buổi hành hình của mình sau một
phiên xét xử kéo dài và tốn kém. Bố nghĩ: Vào một ngày trời trong xanh
các người có thể thấy tôi chết. Bố cũng nghĩ đến Caroline nữa, rằng bố có
thể sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy, rằng cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được
những sâu xa trong cảm xúc của bố. Bố nghĩ về việc mình sẽ chết vẫn còn
là trai tơ. Mẹ kiếp. Bố hít một hơi sâu. Có mùi ghê tởm, bệnh hoạn trong
không khí. Đó là bố.

Bố đang nằm mơ chăng? Bố không nghe thấy họ bước vào. Đứng trước bố
là hai người đàn ông mặc complet nâu, áo khoác cởi ra, tay áo xăn cao, mồ
hôi chảy xuống mắt. Một người có hàm dưới nhô ra quá mức đến độ bố
không biết nên bắt tay ông ta hay cằm ông ta. Người kia có cặp mắt nhỏ ti
hí nằm trên một cái đầu nhỏ, và một chiếc mũi nhỏ ngự trên một cái miệng
nhỏ với đôi môi quá mỏng đến nỗi trông như được vẽ bằng bút chì, loại 2B.

“Chúng tôi muốn nói chuyện với ông, ông Dean,” cái cằm nói, và câu đó rất
đáng chú ý vì lần đầu tiên trong đời bố được gọi là ông Dean. Bố không
thích thế. “Ông có nghe tôi nói không? Ông bị làm sao thế?”

“Bệnh trẻ con,” mẹ bố nói.

“Chẳng phải ông ta đã quá già để mắc bệnh đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.