MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 247

Trời rất nóng, 40 độ C. Một cơn gió nam nóng ran thổi qua cánh cửa sổ
đang mở. Bố cố ăn ít xúp rau mà bố dượng nấu. Mẹ của bố đem nó vào. Bố
chỉ húp hai thìa, nhưng bố không thể nuốt nổi. Bố với lấy cái bát và nôn hết
ra. Đầu bố gác lên cái bát và bố để nó ở đó, đờ đẫn nhìn vào khuôn mặt
kính vạn hoa của chất nôn của chính mình. Ở đấy, trong đống chất nhổ, bố
nhìn thấy thứ có lẽ là kinh dị nhất mà bố từng thấy trong cả cuộc đời mình,
dù rằng sau đó bố từng thấy cả những con chó bị cưa làm đôi.

Đây là thứ bố thấy:

Hai. Viên. Màu xanh dương.

Đúng thế, thuốc diệt chuột.

Đúng thế, thuốc diệt chuột.

Bố vò đầu bứt tóc mất một lúc để nhớ xem mình có thể đã vô tình nuốt
chúng ra sao. Nhưng vì đã không đặt dù chỉ một chân ra khỏi giường kể từ
khi bị ốm, nên bố chỉ việc làm phép loại trừ. Như thế chỉ còn lại một câu trả
lời. Dạ dày bố thắt lại như cái mỏ cặp. Bố nghĩ, mình đang bị đầu độc. Ông
ta, bố dượng của bố, đang đầu độc bố.

***

Hãy đừng nói dông nói dài: cảm giác của con người có thể rất lố bịch. Nghĩ
lại giây phút ấy, nghĩ đến lúc bố đã cảm thấy thế nào khi nhận ra bố dượng
mình đang giết dần giết mòn mình, bố không hề cảm thấy giận dữ. Bố
không cảm thấy phẫn nộ. Bố cảm thấy đau đớn. Đúng thế. Việc người đàn
ông này, người mà bố đã sống cùng trong suốt cuộc đời mình, người đã
cưới mẹ bố, và trên hết, người làm bố của bố, lại đang tâm đầu độc bố đến
chết, khiến bố bị tổn thương. Thật lố bịch!

Bố thả cái bát xuống để chất nôn chảy lên thảm và thấm xuống các khe ván
sàn. Bố nhìn rồi lại nhìn, mỗi lần nhìn đều xác nhận rằng không phải mình
đang bị ảo giác, như mẹ của bố đã trấn an bố đêm hôm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.