MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 251

Tất cả thật quá sức chịu đựng. Bố loạng choạng đi qua nhà bếp men theo lối
đi và, nắm chặt chiếc va li, chạy băng ra cửa chính.

Nếu bố đủ tỉnh táo, bố đã có thể nhận ra ngay có điều gì đó không ổn trong
cuộc sống quanh mình. Bố bước đi trong sững sờ, cảm nhận sức nóng của
ngày phả trên mặt mình. Bố bước đi bước đi, thật nhanh, như thể đang bị
một luồng điện mạnh cuốn đi. Suy nghĩ của bố vỡ đôi, rồi nhân đôi - cơn
giận chia thành nỗi khiếp đảm và phẫn nộ, rồi lại hợp thành sự thương hại
và khinh bỉ, và cứ như thế. Suốt buổi bố cứ bước đi không ngừng, cảm thấy
mình khỏe hơn lên qua từng bước chân. Bố đi lên đỉnh Đồi Nông dân.

Rồi bố nhìn thấy nó.

Bầu trời.

Những cuộn khói dày đặc xoắn ốc thành những vệt dài mỏng mảnh. Hàng
hàng lớp lớp ngón tay màu xám chồng chéo màu cam mờ đục vươn ra từ
chân trời.

Rồi bố cảm thấy nó. Sức nóng. Bố nhăn mặt. Mặt đất đang bốc cháy.

Một vụ cháy rừng!

Một vụ lớn!

Đứng trên đỉnh đồi, bố nhìn thấy thêm một loạt hình ảnh hỏa hoạn mà bố
biết ngay lập tức rằng sẽ không bao giờ rời khỏi tâm trí mình. Bố nhìn thấy
ngọn lửa tách ra. Một nửa chạy về phía nhà bố mẹ bố, nửa kia về phía nhà
tù.

Bố không biết thứ gì đang khống chế mình trong lúc nhìn ngọn lửa bao vây
thị trấn - nhưng bố chợt tin rằng mình có đủ sức lực để cứu ít nhất một phần
gia đình mình. Bố biết rằng có thể bố không giúp được gì cho Terry, và việc
nó chịu đựng một cái chết dữ dội, bức bối trong cái nhà tù mà bố dượng góp
phần xây nên đã gút lại vấn đề một cách gọn gàng, lựa chọn của bố đã rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.