MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 28

lại chán bỏ xừ. Chẳng bao lâu sau, những cuộc nói chuyện khiến khuôn mặt
điển trai của ông trở nên xấu xí; vẻ mặt ông nhuốm nét ác độc; cái miệng
ông, nửa há ra, trở thành biểu hiện của sự ngu dốt. Kể từ đó, mỗi ngày trở
nên tồi tệ hơn bởi rào cản ngôn ngữ mới mọc lên giữa họ - rào cản của việc
nói cùng một thứ tiếng.

***

Bố đặt những tấm ảnh trở lại hộp với vẻ mặt ủ dột, tựa như ông muốn đi
một chuyến vào con ngõ kí ức nhưng khi đến nơi mới nhớ ra đó là con
đường mà ông ít muốn đi nhất.

“Được rồi, đấy là ông bà con. Những gì con cần biết về ông bà là họ cũng
từng có một thời tuổi trẻ. Con phải biết họ không cố ý trở thành hiện thân
của sự mục ruỗng hoặc là muốn ôm khư khư những suy nghĩ của mình cho
đến ngày cuối đời. Con phải biết họ không muốn bị tận số. Con phải biết họ
chết rồi và người chết thì hay mơ bậy bạ. Họ mơ thấy chúng ta.”

Ông nhìn tôi trân trối một lúc, chờ tôi nói gì đấy. Bây giờ, dĩ nhiên, tôi biết
mọi chuyện ông kể cho tôi nghe chỉ đơn giản là một lời mở đầu. Lúc đó tôi
không hiểu rằng sau một màn độc thoại hùng hồn trôi chảy, bố không mong
gì hơn là tôi khích ông nói sang một đề tài khác. Tôi chỉ chĩa tay vào chiếc
xích đu và nhờ ông đẩy tôi.

“Con biết gì không?” ông bảo. “Có lẽ bố sẽ thảy con vào vòng đấu cho một
trận nữa.”

Ông sẽ đưa tôi trở lại trường học. Có lẽ ông biết chỉ ở đó tôi mới biết được
phần thứ hai của câu chuyện, rằng tôi không chóng thì chầy sẽ phát hiện ra
một nguyên liệu khác, một nguyên liệu quan trọng cho món súp bản sắc độc
đáo của mình.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.