MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 30

“Ông ta là người xấu xa nhất trần đời.”

“Ông ta là cướp nhà băng.”

“Và là kẻ giết người!” đứa kia nói, trước khi chúng bỏ chạy không lời từ
biệt, giống như khi anh đi đến một hộp đêm với đám bạn và chúng gặp may.

Chiều hôm ấy tôi về nhà, thấy bố đang cầm một quả chuối đập vào cạnh tủ,
tạo ra tiếng gõ mạnh.

“Bố đã làm đóng băng một quả chuối,” ông nói với vẻ phờ phạc. “Cắn một
miếng đi... nếu con dám.”

“Con có họ hàng với kẻ cướp nhà băng khét tiếng Terry Dean không?” tôi
hỏi.

Quả chuối rơi xuống như một khúc xi măng. Bố bặm môi, và từ nơi nào đó
thẳm sâu bên trong, một giọng nói trống rỗng nhỏ xíu mà tôi phải căng tai
để nghe cất lên, “Đấy là chú của con.”

“Ai của con? Chú của con? Con có chú á?” tôi ngờ vực hỏi. “Và chú ấy là
một tay cướp nhà băng khét tiếng?”

“Đã từng. Nó chết rồi,” bố đáp, trước khi nói thêm, “nó là em trai bố.”

Đấy là lần đầu tiên tôi nghe về ông ấy. Terry Dean, kẻ giết cảnh sát, tên
cướp nhà băng, anh hùng của quốc gia, niềm tự hào của kẻ chiến đấu - ông
ấy là chú của tôi, em trai của bố tôi, và ông ấy sẽ phủ một cái bóng thuôn
dài lên cuộc đời cả hai chúng tôi. Trong suốt một thời gian dài, cái bóng ấy
đã khiến chúng tôi chẳng ai có được màu da rám nắng tử tế.

Nếu bạn là người Úc, bạn ít nhất sẽ từng nghe nói về Terry Dean. Nếu
không, bạn sẽ chưa từng nghe, vì mặc dù Úc là một nơi đầy ắp sự kiện,
nhưng chuyện gì xảy ra ở đây cũng đều có thể trở thành đề tài cho báo chí
thế giới, chẳng hạn như “Ong chết ở New Guinea sau khi đâm nhầm một
cái cây.” Đấy không phải lỗi của chúng tôi. Chúng tôi ở xa quá. Đó chính là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.