MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 288

Cô ta hắng giọng & ngập ngừng nói với mình rằng cách để khiến người
Pháp thấy khó chịu là nói về chuyện tiền nong. Khi mình vẫn không nói gì
cô ta nói em không muốn làm phiền anh. Tiếp tục đọc sách & cô ta lấy ra
một quyển vở vẽ & bút chì từ túi của cô ta & bắt đầu vẽ khuôn mặt mình &
gọi một ly cà phê & uống chậm rãi trong lúc nhìn mình chăm chú với đôi
mắt mở to kì lạ, vẽ mình.

Biết ơn cô ta vì đã làm mình mất trinh nhưng giờ nó đã mất rồi & mình
không thấy được cô ta có mục tiêu gì nữa. Giống như ăn tối với bác sĩ sau
một ca phẫu thuật thành công vậy. Có ý gì đây?

Anh không thể tập trung nếu em cứ nhìn chằm chằm vào đầu anh như nó là
một tác phẩm điêu khắc.

Câu nói đó khiến cô ta cười khúc khích.

Anh có muốn đi dạo không? cô ta hỏi.

Đầu thì thầm không. Miệng nói có.

Trên đường đi ra cô ta nói cô ta tên là Astrid & mình nói với cô ta tên của
mình & mình tự hỏi lẽ ra có nên nói với cô ta một cái tên giả không nhưng
giờ thì đã quá muộn rồi.

Vườn Luxembourg. Lạnh & lộng gió & những cái cây trần trụi, sợ hãi trước
bầu trời trắng xóa. Cô ta đá những đống lá để chúng bay quanh bọn mình
trong gió, một hành động vui đùa trẻ con nhưng cô ta thực hiện có vẻ bạo
lực. Cô ta hỏi mình cao bao nhiêu. Mình nhún vai với một nụ cười nhếch
mép - thỉnh thoảng lại có người hỏi mình câu hỏi ngu xuẩn này & sửng sốt
vì mình không biết. Tại sao mình phải biết? Để làm gì? Biết chiều cao của
mình chẳng có tác dụng gì trong xã hội này ngoài việc để trả lời được câu
hỏi đó.

Mình hỏi cô những câu hỏi riêng tư, cô tìm cách lẩn tránh & đôi mắt cô
nhìn mình như mưa lạnh. Cô ta từ đâu đến? Gia đình cô luôn luôn di

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.