MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 300

Mình hỏi cô ta Em có buồn không?

Không, mà là không hạnh phúc.

Trầm cảm?

Không, mà là khổ sở.

Có phải vì đứa bé không?

Em xin lỗi. Em không giải thích được, nhưng anh rất đáng yêu, Martin ạ.
Cám ơn anh, cô ta nói siết tay mình & nhìn mình chằm chằm với đôi mắt vô
hồn mở to.

Một đêm nọ cô ta lau dọn sạch sẽ toàn căn hộ & đi ra ngoài & trở về với
rượu vang & phô mai & chocolate & một chiếc mũ phớt cho mình mà mình
đội lên không mặc quần áo & nó khiến cô ta cười sặc sụa & mình nhận ra
mình nhớ tiếng cười của cô ta xiết bao.

Nhưng đến sáng cô ta lại khổ sở trở lại.

Nhớ lại buổi sáng sau khi mối quan hệ bọn mình bắt đầu, cô ta đã vẽ khuôn
mặt mình bằng bút chì, mình ra ngoài & mua sơn & một tấm vải tiêu hết số
tiền mình có với hi vọng hão huyền là cô ta có thể đốt cháy sự bất hạnh trên
bức vải trắng thay vì trên mình.

Khi mình mở quà cô ta khóc & mỉm cười rồi bê tấm vải đến bên cửa sổ &
bắt đầu vẽ.

Điều đó khởi đầu cho một việc mới mẻ.

Mỗi bức tranh là một biểu hiện của địa ngục, cô ta có nhiều địa ngục & cô
ta vẽ tất cả chúng. Nhưng địa ngục chỉ là một khuôn mặt, và cô ta chỉ vẽ
khuôn mặt đó. Một khuôn mặt. Một khuôn mặt kinh khủng. Vẽ đi vẽ lại
nhiều lần.

Mặt của ai vậy? hôm nay mình hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.