MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 33

Kẻ thù của tôi áp sát. Trận đánh chỉ còn vài giây nữa là bắt đầu, và có lẽ còn
nhiều giây nữa mới kết thúc. Tôi không còn nơi nào để đi. Chúng đến gần
hơn. Tôi đưa ra một quyết định vĩ đại: Tôi sẽ không đánh đấm gì hết. Tôi sẽ
không xử sự như nam nhi chi chí. Tôi sẽ không đánh nhau như một chiến
binh.
Nghe này, tôi biết người ta thích đọc về những kẻ bị thua thiệt về sức
mạnh bù đắp điều ấy bằng tinh thần, như chú Terry của tôi. Những kẻ được
kính trọng chính là những kẻ xông vào đánh nhau, đúng không? Nhưng
những sinh vật cao quý ấy vẫn bị đánh cho tơi bời hoa lá, mà tôi gì thì gì
không muốn bị nện cho te tua. Vả lại, tôi nhớ điều bố từng dạy tôi trong
một lần lên lớp ở bàn ăn nhà bếp. Ông bảo, “Nghe đây, Jasper. Lòng kiêu
hãnh là thứ đầu tiên con cần gạt bỏ trong cuộc sống. Nó sinh ra là để làm
cho con cảm thấy tự mãn về bản thân. Giống như mặc đồ cho củ cà rốt quắt
queo rồi dắt nó đi đến nhà hát, vờ như nó là một người quan trọng. Bước
đầu tiên trong quá trình giải phóng bản thân là thoát khỏi lòng tự trọng. Bố
hiểu vì sao nó có ích cho một số người. Khi người ta không có gì, họ vẫn có
thể có lòng tự trọng. Bởi vậy mà người nghèo được gieo vào đầu chuyện
thần thoại về tinh thần cao thượng, vì tủ thức ăn của họ trống rỗng. Con có
đang nghe bố không đấy? Điều này rất quan trọng, Jasper ạ. Bố không
muốn con can dự gì đến lòng cao thượng, kiêu hãnh, hay tự trọng cả. Chúng
là công cụ để con đúc đồng cái đầu của mình.”

Tôi ngồi bệt xuống đất khoanh hai chân lại. Tôi thậm chí không thèm giữ
thẳng lưng. Tôi thõng vai xuống. Chúng phải cúi xuống mới đấm được vào
hàm tôi. Một đứa quỳ gối xuống để ra tay. Chúng thay phiên nhau. Chúng
cố buộc tôi đứng dậy; tôi để cơ thể mình mềm rũ ra. Một đứa phải dựng tôi
lên, nhưng tôi đã trở nên trơn chuồi chuội và trượt gọn qua kẽ tay chúng
xuống dưới đất. Tôi vẫn đang hứng trận đòn, và đầu tôi váng vất bởi những
cú đấm mạnh nện vào nó, nhưng trận đánh trở nên lọt chọt, lúng túng. Cuối
cùng kế hoạch của tôi có tác dụng: chúng bỏ cuộc. Chúng hỏi tôi bị làm
sao. Chúng hỏi sao tôi không đánh trả. Có lẽ sự thật là tôi mải ngăn cho
nước mắt đừng rơi ra nên chẳng còn hơi sức đâu mà đánh trả bọn chúng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.