MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 332

lần đầu tiên trong đời tôi, bố ra khỏi nhà. Sự có mặt nặng trịch của ông đột
nhiên được nhấc khỏi cuộc đời tôi, và tôi cảm thấy được tự do ăn bánh bột
ngô nướng của mình mà không bị nghe lải nhải tại sao đàn ông là điều tồi tệ
nhất từng xảy ra với nhân loại.

Bố làm việc suốt ngày, và không phải vì ông ở xa tôi nhiều giờ làm tôi thấy
cô đơn (tôi đã cô đơn sẵn rồi), mà có gì đó không ổn trong chuyện này. Dĩ
nhiên, chẳng có gì lạ khi các ông bố làm việc suốt ngày vì họ đem tiền
lương về nhà, mà tiền lương thì không thể giấu trong phòng làm việc, mỏ
than, hay công trường xây dựng, nhưng trong nhà chúng tôi có một điều bí
ẩn liên quan đến số tiền này. Tôi bắt đầu nghĩ đến nó mỗi ngày. Tiền lương
của chúng tôi nằm ở chỗ quái nào nhỉ? Tôi nghĩ thế vì các bạn tôi sống
trong nhà riêng, không phải căn hộ, và tủ lạnh của bọn chúng lúc nào cũng
đầy ắp thức ăn trong khi tủ lạnh của chúng tôi lại đầy ắp khoảng trống.
Ngày nào bố cũng làm việc suốt ngày, kể cả cuối tuần, nhưng chúng tôi
dường như chẳng có thêm nhiều tiền hơn so với lúc ông thất nghiệp. Không
một xu. Một hôm tôi hỏi ông, “Tiền đâu hết cả rồi ạ?”

Ông đáp, “Tiền nào?”

Tôi bảo, “Tiền bố kiếm được từ chỗ làm ấy.”

Ông nói, “Bố đang dành dụm.”

Tôi hỏi, “Để làm gì?”

Ông nói, “Đó là một bất ngờ.”

Tôi nói, “Con ghét bất ngờ.”

Ông nói, “Con còn quá bé để ghét những chuyện bất ngờ.”

Tôi nói, “Thôi được, con thích những chuyện bất ngờ, nhưng con cũng
thích được biết.”

Ông nói, “Ái dà, con không thể có cả hai được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.