là bí quyết cho anh: đừng bận tâm hỏi han bệnh nhân; chỉ phí thời giờ. Điều
quan trọng là tìm hiểu xem bác sĩ cảm thấy thế nào. Và ông bác sĩ của bố
thì đang ở trên chín tầng mây.
Tôi đã có mặt khi lớp băng được tháo ra. Thành thật mà nói, sự kì vọng đã
lên đến mức độ khiến tôi trông đợi một thứ gì đấy to tát hơn: một cái tai
khổng lồ có hai lớp như cái mở nút chai, hay một cái tai du hành thời gian
góp nhặt những mẩu đối thoại trong quá khứ, hay là một cái tai chung lắng
nghe cho tất cả những người đang sống, hay một cái tai của Pandora, hoặc
một cái tai với một cái đèn đỏ nhỏ xíu sáng lên khi nó đang thu âm. Căn
bản là, một cái tai kết thúc mọi cái tai. Nhưng nó không hề giống như vậy
một chút nào. Nó chỉ là một cái tai bình thường.
“Nói vào đấy xem,” bố bảo. Tôi đi vòng qua phía bên thành giường và rướn
người về kẻ mới đến.
“Xin chào. Kiểm tra. Kiểm tra. Hai. Hai. Hai.”
“Tốt. Nghe được rồi,” bố nói.
Khi xuất viện, bố đánh bạo ra ngoài đường để tự ngắm mình. Thế giới liền
đáp ứng. Bố mất khả năng đi trên một đường thẳng. Từ A đến B giờ đây
luôn phải qua kính chiếu hậu gắn ngoài trên những chiếc xe đang chạy qua,
cửa sổ gian hàng, và những chiếc ấm bằng thép không gỉ. Khi bạn bị ám
ảnh với ngoại hình của mình, bạn nhận ra có bao nhiêu bề mặt phản chiếu
tồn tại trong vũ trụ này.
Một đêm nọ ông đến cửa phòng tôi và đứng đó, thở lớn tiếng.
“Có thích nghịch máy chụp ảnh của bố không?”
“Bố định chụp ảnh khiêu dâm à?”
“Tại sao bố lại chụp ảnh khiêu dâm chứ?”
“Đấy là chuyện giữa bố và người viết tiểu sử bố.”