MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 346

Câu nói đó khiến mọi người bật cười. Tôi chẳng thấy có gì hài hước trong
câu nói ấy cả. Tôi đi đến và đứng chờ với bố.

“Con ngủ ngon không?” ông hỏi.

“Con thấy phát ốm.”

“Con bị sao vậy?”

“Bố định làm gì khi bố tìm thấy hắn?”

Bố ra dấu bằng chân mày của ông rằng ông thấy câu hỏi của tôi thật ngớ
ngẩn. Những người khách bắt đầu ra về từng người một. Cuối cùng cô gái
trọc đầu dựa vào quầy ở phòng treo áo khoác.

“Cái đấy của tôi,” cô ta nói, chỉ tay. “Cái màu đỏ.”

Đây chính là gã của chúng tôi - hay tôi nên nói là cô ả của chúng tôi. Thủ
phạm. Kẻ phá hoại. Người trông coi đưa chiếc áo cho cô ta. Giờ thì sao
đây?

“Xin chào,” bố nói.

Cô ta quay mặt sang bố. Chúng tôi có thể nhìn rõ cô ta. Cô ta có đôi mắt
sáng màu xanh lục nằm trên khuôn mặt xương xẩu nhất mà tôi từng thấy.
Tôi nghĩ cô ta nên tạ ơn Chúa vì đôi mắt đó; chúng là thứ xinh đẹp duy nhất
trên người cô ta. Đôi môi cô ta mỏng, gần như không tồn tại. Khuôn mặt cô
ta hốc hác và xanh xao. Nếu không có đôi mắt đó thì trông cô ta chẳng khác
gì một lớp da màu trắng căng ra trên một chiếc xương sọ dài. Đôi mắt như
lớp kính trong mờ. Bố lại nói xin chào lần nữa. Cô ta phớt lờ bố, dùng chân
đá mở cửa, rồi đi bộ ra đường.

Bên ngoài, một cơn mưa phùn đang rơi xuống từ bầu trời màu vàng kim
loại. Tôi không thể nhìn thấy nhưng tôi biết mặt trời đang ở quanh quẩn đâu
đấy - cái ngáp của nó đã thắp sáng không khí. Tôi hít một hơi sâu. Chẳng
còn nghi ngờ gì nữa, bình minh có mùi khác hẳn những thời khắc còn lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.