MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 374

Tôi đi với họ vào trong xe cảnh sát.

Trên đường đi họ giải thích rằng bố đã lái xe đâm vào cửa sổ của Fleshpot.
Hành động đó có thể được xem như một tai nạn không may, nếu ông không
đâm qua cửa sổ, khóa vô lăng một vòng chặt và xoay chiếc xe quanh sàn
nhảy, lao vào bàn ghế, làm vỡ tung nơi ấy, phá hỏng quầy bar. Cảnh sát phải
lôi ông ra khỏi xe. Rõ ràng ông đã phát điên. Và giờ đây ông đang ở trong
nhà thương điên. Tôi không ngạc nhiên. Văn minh xuống cấp sẽ gây thiệt
hại nếu anh tiếp tục tồn tại trong nó. Đứng trên đỉnh núi thì không sao,
nhưng bố đã bị đập te tua ở lưng chừng, và những mâu thuẫn nảy lửa của bố
cuối cùng đã phản pháo nhau.

“Tôi thăm ông ấy được không?”

“Hôm nay thì không,” người đàn bà nói. Xe chạy đến một căn nhà ở vùng
ngoại ô. “Cháu sẽ ở đây vài ngày, đến khi chúng ta xem liệu người thân nào
của cháu có thể đến đón cháu.”

Người thân? Tôi không có người nào cả.

Đó là một căn nhà trệt bằng gạch, trông hệt như một mái ấm gia đình thông
thường. Từ ngoài bạn không thể nhận ra đây là nơi họ cất giữ những mảnh
vỡ của các gia đình tan nát. Người cảnh sát bấm còi khi xe dừng lại. Một
người đàn bà với bộ ngực vĩ đại bước ra cùng nụ cười mà tôi tiên liệu mình
sẽ còn thấy đi thấy lại trong một nghìn cơn ác mộng kinh hoàng nữa. Nụ
cười ấy nói, “Bi kịch của mi là chiếc vé đến thiên đường của ta, vì vậy hãy
đến đây và ôm ta một cái nào.”

“Cháu hẳn là Kasper,” bà ta nói, đứng cạnh bà ta là một lão hói không
ngừng gật đầu như thể lão mới là Kasper.

Tôi chẳng nói gì.

“Bác là bác French,” người đàn bà có bộ ngực phì nộn nói như khoe, như
thể làm bác French là một thành tựu nỗ lực hết mình mới đạt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.