MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 38

Người ta đã hỏi đi hỏi lại bố một câu hỏi duy nhất. Mọi người đều muốn
biết cùng một điều: Thời thơ ấu của Terry Dean như thế nào? Họ trông chờ
những câu chuyện về thói hung hăng trẻ con và sự hư hỏng trong trái tim
một đứa bé sơ sinh. Họ hình dung một tên tội phạm thu nhỏ bò quanh trong
nôi làm những hành động vô đạo đức giữa những lần được bú mớm. Thật lố
bịch! Thế Hitler có nhảy tưng tưng đến bầu vú của mẹ ông ta không? Thôi
được, đúng thế, có những dấu hiệu nếu con cố tình vạch lá tìm sâu. Năm
bảy tuổi, khi Terry đóng vai cảnh sát trong trò cảnh sát và tên cướp, nó sẽ
để cho con đi nếu con bôi trơn tay nó bằng một cây kẹo mút. Trong trò trốn
tìm, nó như một kẻ đào tẩu. Nhưng thế thì sao? Điều đó đâu có nghĩa là bản
chất bạo lực được in lên ADN của một người nào đó. Đúng, người ta luôn
thất vọng khi bố bảo với họ rằng theo những gì mà bố biết thì Terry là một
đứa trẻ bình thường, nó ngủ và khóc và ăn và ị và tè và dần dần nhận thức
được mình là thực thể khác biệt với, để xem, bức tường chẳng hạn (đấy là
bài học đầu tiên trong đời con: con không phải là bức tường). Khi còn bé nó
chạy lăng quăng la hét bằng giọng the thé mà trẻ con thường phát ra khi la
hét. Nó thích với lấy những vật độc hại cho vào mồm (bản năng tự sát của
một đứa bé sắc bén như dao cạo), và nó có khả năng kì lạ là cứ nhè lúc bố
mẹ chợp mắt mà khóc. Nói tóm lại, nó cũng giống như bất kì đứa trẻ nào
khác. Bố mới là đứa trẻ đáng chú ý, nếu chỉ nói về những điều bố không thể
làm.

Trước khi Terry chào đời, cuộc sống của bố bị bao trùm bởi bệnh tật. Giờ
đây bố cảm thấy kinh ngạc là mình đã biết quá ít về tình trạng của mình, và
cũng muốn biết quá ít về nó. Điều duy nhất khiến bố bận tâm là những triệu
chứng (những cơn đau dạ dày kinh khủng, những cơn đau cơ, nôn mửa,
chóng mặt); những nguyên nhân lẩn khuất có vẻ như hoàn toàn chẳng liên
quan. Chúng chẳng dính dáng gì đến bố. Viêm não? Máu trắng? Suy giảm
miễn dịch? Đến tận bây giờ bố cũng không biết. Cho tới lúc bố có được câu
trả lời thì những người có thể từng mắc bệnh này đã chết từ lâu. Bố biết các
bác sĩ những giả thuyết, nhưng bố cũng nhớ là họ không thể ra quyết
định. Bố chỉ nhớ được vài cụm từ, như “chứng dị cơ,” “rối loạn hệ thần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.