MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 384

“Nó phải thế.”

“Tôi không nghĩ ra được cách nào.”

“Đó là vì ông là một thằng ngốc,” tôi nói, và chạy thục mạng xuống hành
lang, chẳng thèm dừng lại để nghe ngóng tiếng rên rỉ điếc tai ở hai bên. Tại
khu tiếp tân, bà French đang say sưa ngắm nghía móng tay như một kẻ
không thích bị bỏ lại với suy nghĩ của mình. Những chiếc móng tay là lối
giải thoát. Tôi để bà ta lại với chúng và rón rén lẻn vào thang máy. Trên
đường xuống, tôi nghĩ tất cả những người mà tôi nghe thấy đều đang đắc
chí gọi họ là người điên và tôi chúc họ rất nhiều rất nhiều rất nhiều điều xui
xẻo.

Tôi đón xe buýt về nhà. Các hành khách khác trông thật mệt mỏi và rã rời
như tâm trạng của tôi vậy. Tôi nghĩ về rắc rối của mình: bệnh viện này, thay
vì là con đường dẫn đến sức khỏe, lại chỉ đẩy nhanh tiến trình hủy hoại cơ
thể, trí óc, và tinh thần của bố, và nếu muốn khỏe lại, ông phải ra khỏi nơi
đó, nhưng để ra khỏi nơi đó, ông cần phải khỏe lại. Để làm ông khỏe lại, tôi
cần khám phá ra chính xác điều gì đã khiến ông lâm bệnh, phương cách ông
đã dùng để biến mình thành kẻ vô dụng.

***

Trở về căn hộ, tôi lục tìm những quyển sổ tay gần đây của bố. Tôi cần một
sáng kiến, và không có quyển sách giáo khoa nào hỗ trợ tôi tốt hơn quyển
sách do chính ông viết. Nhưng tôi không tìm thấy chúng. Chúng không có
trong tủ quần áo của bố, hoặc dưới giường ông, hoặc gói bằng túi nylon và
giấu trong tủ trên của toilet - những chỗ giấu đồ quen thuộc của ông đều
không có. Sau một giờ lục soát chung chung, tôi phải thừa nhận chúng
không hề có trong căn hộ. Ông đã làm gì với chúng? Tôi lật tung phòng ngủ
của ông lên một lần nữa, nhưng chỉ biến nó từ cảnh hỗn loạn này sang cảnh
bừa bãi khác. Kiệt sức, tôi nằm lên giường ông. Không khí nồng nặc mùi
suy sụp của bố, và tôi cố hết sức để tránh ý nghĩ khó chịu rằng đây không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.