MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 395

“Không.”

“Một căn nhà có bánh xe! Một cây cầu kéo! Một cái hào!”

“Không! Bố! Bố bị mất tự chủ khi ở chỗ này rồi!”

“Thôi được! Thôi được! Cứ làm theo ý con. Chúng ta sẽ xây một cái gì đấy
đơn giản. Tuy vậy, điều duy nhất bố nhấn mạnh là lý tưởng đằng sau bản
thiết kế căn nhà của chúng ta nên là một câu tục ngữ của Ý.”

“Câu tục ngữ nào?”

“Chiếc áo giáp tốt nhất chính là tự giữ cho mình ở ngoài tầm tấn công.”

Ý tưởng này rõ ràng đang phản tác dụng. Bác sĩ Greg lặng lẽ dõi theo buổi
động não với đôi mắt khép hờ phán xét. Bố đã trở nên điên cuồng với các ý
tưởng, nhưng ông đã thực hiện cú nhảy vọt không mong đợi từ một kẻ trầm
cảm sang một kẻ rối loạn tâm thần.

Trong lúc đó tôi quyết định diễn hùa theo và làm một đứa trẻ mồ côi tạm
thời ngoan ngoãn, vì vậy tôi trở về ngôi nhà cho những đứa trẻ lạc loài.
Điều đó có lý, vì nếu tôi trốn đi họ sẽ mai phục tôi mỗi lần tôi đến thăm bố
trong bệnh viện, mà đột nhập vào một nhà thương điên thì khó chẳng kém
khi trốn ra. Tôi cũng phải đi học trở lại. Bà French lái xe chở tôi đi vào buổi
sáng, và trong ngày học tôi thận trọng không kể với bất kì ai về cơn suy sụp
của bố hoặc về nguồn cơn khiến hai bố con tôi giờ đây phải sống trong
những mái nhà khác nhau dành cho những quả trứng nứt - nói về chuyện đó
đồng nghĩa với việc đầu hàng bản thân tôi trước thực tế. Tôi cứ tiếp tục
sống như bình thường. Lẽ dĩ nhiên, trở về nhà sau giờ tan trường mỗi buổi
chiều là một cơn ác mộng, dù thực ra thì, tất cả mọi người trong ngôi nhà
đó đều bỏ lơ chuyện lạm dụng tình dục tôi, và chẳng có gì đáng quan tâm
xảy ra ở đó ngoại trừ việc tôi cuối cùng cũng đã nhượng bộ trước sự tò mò
thôi thúc và lắng nghe câu chuyện của mọi người, mà chúng đều bi đát hơn
chuyện của tôi. Bằng cách này tất cả những đứa trẻ bị bỏ rơi đã cướp đi sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.