MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 396

thương hại bản thân của tôi. Đó là khi tôi thực sự bị rút cạn. Ngay cả cảm
thấy tiếc cho bản thân cũng không thể, tôi chẳng còn lại gì.

Và tệ hơn nữa là, thỉnh thoảng những kẻ ngốc ở bệnh viện lại cho phép bố
sử dụng điện thoại. Tôi thường nghe và chịu đựng một cuộc điện đàm như
thế này:

Giọng của tôi: “Xin chào?”

Giọng của bố: “Đây là nghịch lý về không gian: sắp xếp căn nhà như thế
nào để nó vừa thoải mái cho chúng ta nhưng vừa làm cho khách không
muốn nán lại quá bốn mươi lăm phút.”

Giọng tôi: “Không biết.”

Giọng bố: “Jasper! Đây sẽ là bài tập khó khăn, thiết thực! Không được lộn
xộn! Phải là cái gì đó phản ánh tính cách của bố, không, sự khó xử của bố,
sự dối trá của bố, dĩ nhiên, nó là tính cách của bố. Và màu sắc. Bố muốn nó
màu trắng! Trắng lòa cả mắt!”

Giọng tôi: “Làm ơn đi mà bố, chúng ta có thể làm cái gì đơn giản được
không?”

Giọng bố: “Hoàn toàn nhất trí. Chúng ta muốn một cái gì đơn giản có thể bị
thiên nhiên bào mòn. Chúng ta không muốn bất cứ thứ gì bền hơn chúng
ta.”

Giọng tôi: “OK.”

Giọng bố: “Không gian sống mở. Không. Cái đó không khuyến khích sự
riêng tư của con người. Không, đợi đã, bố muốn cái đó. Bố muốn...”

Im lặng kéo dài.

Giọng tôi: “Bố, bố còn ở đấy không?”

Giọng bố: “Trường đấu bò tót! Nhà thờ gothic! Nhà xây bằng bùn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.