MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 427

“Còn những đứa khác? Dạy để chúng biết đọc biết viết: làm tốt lắm. Như
thế đã đáp ứng những đòi hỏi của đời người rồi.Nhưng thầy có biết chúng
không? Thầy có biết bản thân mình không? Vì nếu thầy không biết về mình,
thầy không thể giúp chúng biết về bản thân chúng, và thầy có lẽ đang lãng
phí thời gian của mọi người ở đây khi chỉ đơn thuần đào tạo ra một đội
quân sao chép khiếp nhược như những gì mà toàn bộ đám giáo viên ngờ
nghệch các người trong cái hố xí của nhà nước này sẽ làm, bảo lũ học sinh
phải nghĩ gì thay vì nghĩ như thế nào, cố gắng gò chúng vào khuôn mẫu
một công dân đóng thuế tương lai hoàn hảo thay vì bận tâm tìm hiểu chúng
là ai.”

Những học sinh khác bật cười, vì bối rối.

“Yên lặng!” thầy White quát lên, tựa như đó là Ngày đền tội và ông ta giữ
vai trò quan trọng trong việc lọc ra toàn bộ linh hồn. Chúng tôi im lặng.
Chẳng có tác dụng gì. Sự im lặng bị áp đặt vẫn rất ồn ào.

“Tại sao chúng phải tôn trọng thầy? Thầy chẳng tôn trọng chúng tẹo nào,”
bố nói tiếp, và bảo đám học sinh, “Hạ mình trước một kẻ uy quyền là tự nhổ
nước bọt vào mặt mình.”

“Tôi buộc phải mời ông ra khỏi đây.”

“Tôi đang trông chờ giây phút ấy.”

“Xin vui lòng đi ra cho.”

“Tôi để ý thấy thầy có một hình thập ác quanh cổ.”

“Việc gì đến nó?”

“Tôi có cần giải thích rõ ràng cho thầy không?”

“Simon.” Thầy White gọi một đứa học sinh đang ngớ ra. “Em vui lòng chạy
xuống phòng hiệu trưởng, thưa với thầy ấy rằng chúng ta bị quấy nhiễu
trong lớp học và nên gọi cảnh sát đến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.