MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 428

“Làm sao thầy có thể khuyến khích học sinh của mình nghĩ cho bản thân
chúng với thái độ cởi mở nếu thầy cứ để hệ thống niềm tin lạc hậu nghiền
nát đầu thầy như một chiếc mặt nạ sắt? Thầy không thấy ư? Sự linh hoạt
trong chuyển động tinh thần của thầy bị giới hạn bởi những nguyên tắc máy
móc cứng nhắc, vì thế thầy có thể sẽ nghĩ rằng thầy đứng đó dạy chúng về
Hamlet, nhưng điều chúng thực sự nghe được là một người đàn ông sợ
bước ra khỏi cái vòng thít chặt đã được vẽ quanh ông ta bởi những kẻ chết
từ lâu rồi, những kẻ đã bán cho tổ tiên ông ta một đống lời nói dối để họ có
thể quấy rối tất cả những đứa bé trai mà họ muốn trong những căn phòng
thú tội kín đáo của họ!”

Tôi đưa mắt nhìn Brett. Nó ngồi im trong ghế của mình; khuôn mặt nó
mảnh dẻ và trông thật thanh tú, và tôi nghĩ nếu không có tóc, mắt, mũi, và
miệng, thì khuôn mặt nó có thể là một bàn tay của nghệ sĩ dương cầm. Brett
bắt gặp tôi đang nhìn nó chăm chăm, nhưng tôi không nghĩ rằng nó biết tôi
đang chơi trò ví von khuôn mặt của nó, vì nó mỉm cười với tôi. Tôi cười
đáp lại. Nếu tôi biết rằng hai tháng sau đó Brett tự tử, thì tôi đã khóc thay vì
cười.

***

Thực ra chúng tôi đã nói chuyện với nhau vào buổi sáng ngày nó chết.

“Này, Brett, cậu trả năm đô la mà cậu còn nợ tớ được không?”

“Ngày mai tớ trả cậu được chứ?”

“Cũng được.”

Con người thật giỏi ngụy tạo hạnh phúc một cách đáng kinh ngạc. Đó gần
như là khả năng bẩm sinh của họ, giống như lục lọi điện thoại công cộng
tìm xu lẻ sau khi gọi điện. Brett là bậc thầy về chuyện đó, cho đến tận phút
chót. Quỷ tha ma bắt, tôi đã nói chuyện với một đứa con gái từng tán gẫu
với Brett mười phút trước khi nó nhảy xuống vực, và con bé bảo bọn chúng
nói về chuyện thời tiết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.