MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 430

Vào lúc đó, mấy chiếc răng cửa của Brett đang nằm trên nền bê tông. Trông
chúng như những viên kẹo Tic Tac. Nó nhặt mấy chiếc răng lên. Bạn có thể
thấy nó đang cố kiềm nước mắt.

Tôi nhìn những đứa học sinh khác và tuyệt vọng khi thấy không đứa nào có
đủ lòng trắc ẩn để đứng ra. Thật đau lòng khi chứng kiến tất cả những tâm
hồn nghèo nàn ấy bạo hành Brett theo cách này. Tôi cúi xuống cạnh nó và
nói, “Hãy cười to giống như cậu nghĩ chuyện này tức cười lắm ấy.”

Nó làm theo lời khuyên của tôi và bắt đầu cười. Nó thì thầm vào tai tôi,
“Người ta có gắn chúng lại được không?” và tôi cũng cười to, như thể nó
vừa nói đùa. Khi tôi đã đỡ nó đứng dậy, màn nhục mạ vẫn tiếp diễn. Một
quả bóng bay thẳng vào mặt nó.

“Mở to miệng ra, tao muốn nó đi qua khung thành!” một ai đó la lên.

Đúng là hàm răng nó trông như khung thành.

“Có cần phải thế không?” tôi quát lên vu vơ.

Harrison bước ra khỏi đám đông và, sừng sững đứng trước mặt tôi, nói,
“Mày là người Do Thái, phải không?”

Tôi gầm lên. Tôi chỉ mới kể với một người rằng ông nội tôi bị Đức quốc xã
sát hại, và tôi chưa bao giờ nghe nói đến đoạn kết câu chuyện. Nói chung,
không có nhiều kẻ bài Do Thái ở trường, chỉ là những lời bông phèng về
chuyện tiền và mũi, mũi và tiền, những chiếc mũi to tướng có tiền rơi ra từ
đấy, những bàn tay Do Thái bẩn thỉu nhét tiền vào những chiếc mũi Do
Thái to tướng của họ. Đại loại thế. Sau một khoảng thời gian, bạn chẳng
còn quan tâm đến những ác ý nằm sau những câu đùa nữa, bạn chỉ ước gì
chúng hài hước hơn.

“Tao nghĩ cái mặt mày trông ngốc ơi là ngốc, thằng Do Thái ạ.”

“Đã thế tao còn lùn nữa chứ,” tôi nói, nhớ rằng bố có lần bảo tôi cách để
làm kẻ thù lúng túng là đáp trả những lời sỉ nhục của chúng bằng những lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.